™•¤°»Vick«°¤•™
Hạnh phúc có khi thật ích kỷ, có khi lại thật vị tha, đừng vì một lúc sai làm làm tổn thương người khác mà ta hẹn yêu…
Tôi
chỉ muốn nói những điều này trước khi bạn đọc câu chuyện, ai đó sẽ tìm
thấy một chút của mình nó, cũng có thể là không, có người lại ngán ngẩm:
"Sao tình yêu lại có thể lắm tình cờ và nỗi đau đến vậy...” Nhưng tôi
chỉ muốn nói rằng: Câu chuyện có thể hư cấu, có thể quá hoa mỹ, nhưng
tôi biết giá trị của sự hoa mỹ đó không chắc là sẽ khiến bạn thay đổi,
chỉ là để bạn suy nghĩ và quý trọng yêu thương… Nhưng biết đâu, đó lại
là câu chuyện của bạn, tình yêu có thể mà, đúng không…
Minh
Vương - một anh chàng đủ quyến rủ, đủ thu hút, giàu có, tài năng, 25
tuổi. Có một tình yêu ngọt với Bảo Hà sau khi anh về nước… Trước đó, 11
tuổi, anh theo gia đình qua Mỹ định cư và chữa bệnh. Nhưng với anh, một
điều là, tình cảm nơi tim anh không thể san sẻ hết cho cô…
Bảo
Hà - một cô gái mãnh mẽ, bản lĩnh, cách cư xử thông minh… Qua sự quan
tâm, cả tình yêu nữa, cô bên anh, cô dần lấy tình cảm và trở thành bạn
gái của Minh Vương. Tình yêu của Bảo Hà rất lớn, nhưng cô vẫn rất thông
minh khi yêu.
Tố Như - bạn cùng phòng với Bảo
Hà, 23 tuổi, chưa một lần yêu ai, một cô gái rất lạ… Tóc thắt ngang vai
và một bên kẹp gọn, xinh…
Mèo hoang – Minh Vương
25 tuổi rồi Mèo con của anh à! Anh đã về và luôn tìm kiếm em…
Anh
không biết bây giờ trái tim anh muốn gì. Anh cần gặp lại em, bao nhiêu
năm qua, không bao giờ anh ngủ yên giấc khi nhớ về đôi bàn tay gầy gò
của em bám chặt trên thành cửa xe, gọi to tên anh, cứ vậy, vừa gọi vừa
khóc, từng thứ một khắc sâu vào tim anh…
Có phải anh đã kẻ có tội…
Không
hiểu sao, anh cũng cần có Bảo Hà, chưa ai hiểu anh và hy sinh cho anh
nhiều đến vậy, nhìn vào cô ấy, anh chỉ thấy một tình yêu và hình như ánh
mắt ấy níu chân anh: "Làm ơn bên em, làm ơn…”
Còn em, anh không thể nào quên được, không thể….
Anh không biết mình có đủ tự tin tiếp tục tìm kiếm em hay không?
Bảo Hà
“Mèo con, tóc thắt xéo, là cô ấy sao?"
– đó là câu anh cứ nhẩm đi, nhẩm lại trong miệng khi gặp Tố Như, cứ
đứng bất động và nói, cứ như vậy "tóc thắt xéo, mèo con” cho đến khi tôi
gọi anh rồi hỏi xem có chuyện gì với anh và Tố Như sao, nhưng… lần nào
cũng vậy, anh chỉ lắc đầu, môi mím nhẹ và ngoái đầu nhìn theo Tố Như cho
đến khi đi hẳn…
Tôi không biết Mèo con và Tố Như là ai tại sao lại khiến anh như vậy…
Tôi
biết tôi cần tìm hiểu, câu chuyện này – thái độ của anh – cách anh đứng
bất động run sợ rất lạ… nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi tin anh,
tôi không muốn mổ xẻ mọi thứ khi tôi thấy nó hoàn toàn không phải là
điều đúng đắn. Với tính của Minh Vương, hơn ai hết tôi hiểu anh sẽ không
đồng ý tôi làm vậy. Nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác bất an…
Có một điều gì đó rất lạ, liệu rằng cô có mất anh?
Thật là không đúng mà, một người là bạn thân của cô, còn một người cô yêu nhất… Không thể nào…
Tố Như
Tôi
không hiểu thái độ của anh ấy là gì. Cứ đứng đó, cúi mặt, cứ vậy mà nói
thủ thỉ gì đó tôi chẳng nghe rõ… Có lẽ anh ấy rất buồn, nhưng tôi thấy
Bảo Hà còn bất an, buồn bã hơn. Dù trong tôi những lần thấy anh lại có
gì đó mách bảo rằng hãy lại gần anh, nhưng tôi đã không làm. Dù sao có
Bảo Hà bên cạnh anh đã là quá đủ… Tôi chẳng muốn xen vào câu chuyện này.
Nói
về câu chuyện tình yêu của anh và Bảo Hà, nó như kẹo mạch nha vậy… Ngọt
ngào và cứ dính díu lấy nhau… Yêu thương là vậy sao? Một anh chàng Việt
Kiều và 1 cô gái thông minh, xinh đẹp – thật đáng mơ ước… Nhưng tôi thề
là tôi hoàn toàn không có ý định để ý tới anh ấy, chàng trai ấy là của
Bảo Hà mãi mãi và tôi là của Mèo hoang… tất nhiên cũng sẽ là mãi mãi!
Mèo
hoang à! Em đã 23 tuổi rồi anh à! Bao nhiêu năm qua, kể từ ngày anh
chuyển đi, anh bỏ em, em đã nghĩ vậy từ khi cái ngày anh quay mặt không
ngoái nhìn em đến một lần trong khi em lại cứ cố gắng bám lấy kính xe,
gọi anh, to lắm, nhưng anh không quay lại nhìn em… Em biết anh nghe
nhưng anh đã cố tình… anh đi dần, rất xa, đợi mãi vẫn không thấy anh về.
Tới
bây giờ em vẫn không hiểu tại sao anh làm vậy… Lúc đó, anh cứ giam mình
trong phòng hoài, không ra chơi cùng em, không lén bẻ hoa lan của ba
anh rồi nhét vào lan can nhà em nữa… Có lần, em lén lẻn vào cửa sau nhà
anh, nhìn trộm qua cửa phòng anh. Anh rất lạ, cứ nằm ôm bụng, lăn qua,
lăn lại. Em nghĩ chắc là do anh đói bụng, em đã nghĩ vậy, con nít mà. Em
đã lại lén để trước cửa nhà anh một cái bánh nhỏ, một hộp sữa, ngày nào
cũng vậy, đó là dành cho riêng anh cùng mẩu giấy: "Cho anh Mèo”. Nhưng em lại phát hiện ra tất cả lại nằm trong thùng rác trước nhà anh… Vậy đấy, em đã rất đau…
Ra
ngoài trong một ngày mưa gió thế này thật chẳng lấy lòng thích thú gì
với anh cả, nhưng Bảo Hà bảo đang bệnh nên anh cần làm đúng vai trò của
mình. Anh không phải là loại người thích chối bỏ và đối xử tệ với phụ
nữ, đằng này lại là bạn gái cơ chứ…
-Hà ơi! Anh đây! Minh Vương đây!
Im lặng.
Anh gõ khẽ cửa, chậm.
Im lặng.
Dồn dập.
Vẫn im lặng.
Hết
kiên nhẫn, anh nghĩ bụng chắc cô ấy vừa đi đâu đó và Tố Như chắc giờ
này cũng chưa đi làm về… Anh đẩy nhẹ cửa, không khóa, may thật. Hắt sạch
những giọt nước mưa còn vương trên tóc, anh vào phòng và tìm một chỗ
ngồi gần cửa để không bị hiểu lầm…
Đúng là phòng con gái. Rất gọn gàng.
Anh
đảo mắt khắp phòng và dừng lại ở bàn học với cái bảng tên đính đầy hoa
vải “Tố Như” – bức ảnh ấy rất quen. Anh đứng vội dậy, lại gần, 2 đứa trẻ
ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, cô bé thắt tóc một bên và một bên
kẹp gọn, cô bé cầm nhành lan tím trên tay. Đứa trẻ đó là anh và… Mèo
con.
Tố Như là Mèo con… Mèo con sao….
Linh
cảm của anh đã đúng, lần đầu gặp Tố Như, cách cô thắt tóc, anh đã nghĩ
là tình cờ. Người anh tìm kiếm bao nhiêu năm qua vậy mà anh không biết
đang ở gần anh, rất gần.
Có tiếng xe, ai đó đang về, anh cố lấy lại bình tĩnh, đặt bức ảnh vào vị trí cũ và quay về chiếc ghế.
-À chào anh, mới tới hả anh? Hà đâu rồi hả anh?
Có
cái gì đó chạy dọc theo người anh, là giọng nói của Tố Như, là Mèo con
của anh, anh dựa hẳn vào thành ghế, hai tay ôm chặt miệng để không bật
ra tiếng khóc, tê tái hết cả lòng. Anh không thể để Mèo con biết rằng
anh đang khóc, làm ơn!
Tố Như lo lắng lại gần, cúi người để nhìn anh đủ rõ và chắc rằng anh vẫn ổn.
-Anh
khóc sao? Chuyện gì vậy? Anh cãi nhau với Bảo Hà à? Anh sao vậy? – Cô
rối rít hỏi, lo và sợ, chưa bao giờ cô thấy anh thế này cả…
-Mèo con – bất giác anh bật thành tiếng trong nghẹn ngào.
-Anh nói gì?
-Mèo con là em mà, anh đây…
-Mèo… hoang…
Cô
chết lặng, không tin vào tai mình. Tất cả diễn ra quá nhanh và như một
trò đùa, tại sao người yêu của Bảo Hà lại là Mèo hoang của cô! Chuyện gì
đang xảy ra vậy? Mèo hoang của cô đang đứng trước mặt… Bao nhiêu năm
qua, cố gắng đợi và giờ anh đứng trước mặt cô với danh nghĩa là … người
yêu của Bảo Hà…
-Tại
sao bây giờ anh mới về hả, tại sao lại là người yêu của Bảo Hà, tại sao
khi ấy em đã gọi anh, gọi rất to nhưng anh không quay lại, vậy là sao…
Anh nói đi!
Tố Như cuống quýt, hai tay cô run
run đánh vào người anh một cách yếu ớt. Minh Vương vòng tay vội ôm lấy
cô, nước mắt cô rơi ướt đẫm cả áo anh! Cô ấy đã phải vì anh khóc quá
nhiều…
-Anh
xin lỗi, ngày ấy anh quay đi vì không muốn em phải thấy vẻ mặt hốc hác
của anh, điều đó có nghĩa là anh không quên em và không bỏ em, anh chỉ
tạm đi và giờ anh quay về… Anh tìm em rất lâu, anh xin lỗi, anh xin lỗi
em…
Minh Vương ngã sụp người, quỳ dưới chân Tố Như để cứu lấy một lời tha thứ.
-Vậy còn Bảo Hà? - Tố Như lau nước mắt, cuối nhìn vào mắt Minh Vương.
Im
lặng. Anh đã im lặng, anh bất giác nhận ra anh đã quên mất vị trí của
Bảo Hà lúc này, người anh cần đang đứng trước mặt anh, vậy còn người bên
anh bao lâu nay.
– Bảo Hà sẽ phải thế nào đây? Trò chơi này rốt cuộc thế nào, anh không muốn đánh đổi ai để có ai cả…
Tố Như nhắm nghiền mắt, cô không muốn thấy bộ dạng của anh lúc này, giọng cô lạc đi, đau đớn:
- Anh về đi! Làm ơn! Tôi xin anh, về đi!
Minh
Vương hiểu anh đã làm cô ấy đau đớn thế nào, anh là người tồi tệ mà…
Vụt vào gió đêm, anh mất hút, trái tim anh từng nhịp rát buốt như đang
cấu xé, có lẽ những đau khổ anh làm cho Mèo con đang cáu xé lại trái tim
anh….
Mèo hoang
Tôi đã gặp cô ấy, nhìn cô ấy, nhưng không thể… không thể làm gì hơn.
Xin
lỗi cũng đã nói… Chỉ là không nhận lại được lời tha thứ! Em hận anh lắm
phải không Mèo con? Có mơ tôi cũng không thể nghĩ sẽ có ngày tôi gặp em
trong tình cảnh thể này. Tôi không được bỏ rơi Bảo Hà nhưng Tố Như đã
đợi tôi bao năm qua.
Phải chi lý trí tôi đủ lớn
để thắng được trái tim này thì sẽ không ai phải thế này cả. Phải chi
tất cả quay lại, tốt biết bao… Và bây giờ có lẽ tôi sẽ chọn Bảo Hà hoặc
là Tố Như, cũng là chẳng ai thuộc về tôi cả... Nhưng thật ra tôi chẳng
có quyền lựa chọn nào cả, hoàn toàn không. Gặp nhau liệu có phải là hạnh
phúc không hả em?
Nước
mắt của cả 3 người đã rơi quá nhiều. 2 lá thư, 1 nội dung giống nhau,
cô gửi chung cho cả hai, không thể nào chia rẽ họ nữa, dù chỉ là một lá
thư.
“Minh Vương!
Đầu
tiên có lẽ em phải chúc mừng anh vì đã gặp được tình yêu thật sự sau
bao nhiêu năm tìm kiếm của mình… Em chúc anh thật sự, không chút vị kỷ
và ghen tuông…
Em
đã linh cảm không hay kể từ khi anh gặp Tố Như. Nhưng sau đêm hôm ấy,
khi vừa về phòng, nghe những gì anh nói và thấy anh liên tục xin lỗi,
mong một lời tha thứ từ Tố Như em hiểu rằng anh yêu cô ấy rất nhiều. Có
lẽ nghĩ đúng ra trong chuyện này em lại là người đến sau… chen chân vào
kẻ hở đau buồn của người khác để gieo tình cảm vào trái tim yếu mềm của
anh.
Từ
bỏ anh, người em yêu nhất, thật sự không dễ dàng, tỏ ra bình thường
không chuyện gì trước mặt 2 người lại là điều khó hơn. Cứ cười nói nhưng
tim em thì đang nhức buốt, anh hiểu chứ? Chọn cách ra đi lặng lẽ thế
này là cách của em, em không thích ồn ào và em cần lí trí lúc này.
Tố
Như là người tốt, cô ấy đợi anh bao nhiêu năm qua, chưa từng dù chỉ một
lần rung động vì ai, chỉ mình anh… Hãy trân trọng cô ấy! Với em vậy là
đủ, chỉ cần anh thay em trả lại tất cả những hạnh phúc em vô tình đánh
cắp của Tố Như… Hãy hạnh phúc anh nhé! Bảo Hà đã từng là của anh!"
Tố
Như cũng nhận đượng một lá thư, cùng nội dung kèm với vô vàn lời xin
lỗi. Bảo Hà ra đi với một vết thương lòng, biết khi nào mới nguôi
ngoai. Với cô, tình yêu không có lỗi, Minh Vương cũng vậy, lỗi là do
trái tim cô đã quá sai lầm…
Người ở lại, Tố Như và Minh Vương, liệu có thể hạnh phúc như Bảo Hà mong muốn…
1 tháng sau.
Trời thu trong và mát mẻ. Sau những ngày bứt rứt, rất cần sự xoa dịu, cho những trái tim cần được chữa lành…
Một
tháng rồi, không ai biết Bảo Hà ở đâu, cũng không ai đi tìm cả, vì ai
cũng hiểu rằng Bảo Hà cần được xoa dịu những vết thương trong lòng… Hãy
cho cô ấy thời gian. Chỉ những người ở lại, Minh Vương và Tố Như, biết
rằng sau khi Bảo Hà đi, trong một đêm mưa rất to:
- Bảo Hà đi rồi em à!
- Em biết…
Không gian im lặng, suy nghĩ. Đã im lặng quá lâu.
-Vậy tụi mình liệu có thể…
-Tất
nhiên em đã biết anh sẽ hỏi điều này, tụi mình liệu có thể quay lại
không? Chỉ là tình cảm trong tiềm thức của cả hai thôi, với tất cả lời
yêu khi 11 tuổi chẳng giá trị đến thế, đánh đổi cả một con người. Bao
nhiêu năm qua, em đã đợi câu nói này từ anh, nhưng bây giờ nếu có lời
yêu thì chỉ là yêu lại từ đầu, từ lúc bắt đầu thôi, nhưng không phải bây
giờ. Ai cũng cần yêu và được yêu, cả ba chúng ta, nhưng có là của nhau
hay không thì đừng vẽ ra rồi lại làm tổn thương nhau. Đúng vậy, ai cũng
cần được yêu, nhưng tình yêu mà đào bới trái tim người khác thì em không
muốn vậy, thà em cứ chôn tất cả vào quá khứ, sẽ tốt hơn… Em trả lời có
vẻ mơ màng, em sẽ trả lời anh một cách rõ ràng vào một ngày không xa,
ngày Bảo Hà quay về. Bảo Hà cũng cần được yêu. Hãy để cho trái tim lựa
chọn.
-Anh hiểu.
Minh Vương bước nhẹ, nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của Tố Như, cả hai chỉ vậy nhìn về xa xăm, mỉm cười…
Hạnh
phúc có khi thật ích kỷ, có khi lại thật vị tha, đừng vì một lúc sai
làm làm tổn thương người khác mà ta hẹn yêu… Hãy yêu khi tất cả trọn
vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn, tình yêu trọn vẹn và những trái tim trọn vẹn
không chút niềm đau… Tình yêu phải đủ cho cả 3 người để xóa dần vết
thương, chỉ có tình yêu mới làm được điều đó…
Tôi
chỉ muốn nói những điều này trước khi bạn đọc câu chuyện, ai đó sẽ tìm
thấy một chút của mình nó, cũng có thể là không, có người lại ngán ngẩm:
"Sao tình yêu lại có thể lắm tình cờ và nỗi đau đến vậy...” Nhưng tôi
chỉ muốn nói rằng: Câu chuyện có thể hư cấu, có thể quá hoa mỹ, nhưng
tôi biết giá trị của sự hoa mỹ đó không chắc là sẽ khiến bạn thay đổi,
chỉ là để bạn suy nghĩ và quý trọng yêu thương… Nhưng biết đâu, đó lại
là câu chuyện của bạn, tình yêu có thể mà, đúng không…
Minh
Vương - một anh chàng đủ quyến rủ, đủ thu hút, giàu có, tài năng, 25
tuổi. Có một tình yêu ngọt với Bảo Hà sau khi anh về nước… Trước đó, 11
tuổi, anh theo gia đình qua Mỹ định cư và chữa bệnh. Nhưng với anh, một
điều là, tình cảm nơi tim anh không thể san sẻ hết cho cô…
Bảo
Hà - một cô gái mãnh mẽ, bản lĩnh, cách cư xử thông minh… Qua sự quan
tâm, cả tình yêu nữa, cô bên anh, cô dần lấy tình cảm và trở thành bạn
gái của Minh Vương. Tình yêu của Bảo Hà rất lớn, nhưng cô vẫn rất thông
minh khi yêu.
Tố Như - bạn cùng phòng với Bảo
Hà, 23 tuổi, chưa một lần yêu ai, một cô gái rất lạ… Tóc thắt ngang vai
và một bên kẹp gọn, xinh…
Mèo hoang – Minh Vương
25 tuổi rồi Mèo con của anh à! Anh đã về và luôn tìm kiếm em…
Anh
không biết bây giờ trái tim anh muốn gì. Anh cần gặp lại em, bao nhiêu
năm qua, không bao giờ anh ngủ yên giấc khi nhớ về đôi bàn tay gầy gò
của em bám chặt trên thành cửa xe, gọi to tên anh, cứ vậy, vừa gọi vừa
khóc, từng thứ một khắc sâu vào tim anh…
Có phải anh đã kẻ có tội…
Không
hiểu sao, anh cũng cần có Bảo Hà, chưa ai hiểu anh và hy sinh cho anh
nhiều đến vậy, nhìn vào cô ấy, anh chỉ thấy một tình yêu và hình như ánh
mắt ấy níu chân anh: "Làm ơn bên em, làm ơn…”
Còn em, anh không thể nào quên được, không thể….
Anh không biết mình có đủ tự tin tiếp tục tìm kiếm em hay không?
Bảo Hà
“Mèo con, tóc thắt xéo, là cô ấy sao?"
– đó là câu anh cứ nhẩm đi, nhẩm lại trong miệng khi gặp Tố Như, cứ
đứng bất động và nói, cứ như vậy "tóc thắt xéo, mèo con” cho đến khi tôi
gọi anh rồi hỏi xem có chuyện gì với anh và Tố Như sao, nhưng… lần nào
cũng vậy, anh chỉ lắc đầu, môi mím nhẹ và ngoái đầu nhìn theo Tố Như cho
đến khi đi hẳn…
Tôi không biết Mèo con và Tố Như là ai tại sao lại khiến anh như vậy…
Tôi
biết tôi cần tìm hiểu, câu chuyện này – thái độ của anh – cách anh đứng
bất động run sợ rất lạ… nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi tin anh,
tôi không muốn mổ xẻ mọi thứ khi tôi thấy nó hoàn toàn không phải là
điều đúng đắn. Với tính của Minh Vương, hơn ai hết tôi hiểu anh sẽ không
đồng ý tôi làm vậy. Nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác bất an…
Có một điều gì đó rất lạ, liệu rằng cô có mất anh?
Thật là không đúng mà, một người là bạn thân của cô, còn một người cô yêu nhất… Không thể nào…
Tố Như
Tôi
không hiểu thái độ của anh ấy là gì. Cứ đứng đó, cúi mặt, cứ vậy mà nói
thủ thỉ gì đó tôi chẳng nghe rõ… Có lẽ anh ấy rất buồn, nhưng tôi thấy
Bảo Hà còn bất an, buồn bã hơn. Dù trong tôi những lần thấy anh lại có
gì đó mách bảo rằng hãy lại gần anh, nhưng tôi đã không làm. Dù sao có
Bảo Hà bên cạnh anh đã là quá đủ… Tôi chẳng muốn xen vào câu chuyện này.
Nói
về câu chuyện tình yêu của anh và Bảo Hà, nó như kẹo mạch nha vậy… Ngọt
ngào và cứ dính díu lấy nhau… Yêu thương là vậy sao? Một anh chàng Việt
Kiều và 1 cô gái thông minh, xinh đẹp – thật đáng mơ ước… Nhưng tôi thề
là tôi hoàn toàn không có ý định để ý tới anh ấy, chàng trai ấy là của
Bảo Hà mãi mãi và tôi là của Mèo hoang… tất nhiên cũng sẽ là mãi mãi!
Mèo
hoang à! Em đã 23 tuổi rồi anh à! Bao nhiêu năm qua, kể từ ngày anh
chuyển đi, anh bỏ em, em đã nghĩ vậy từ khi cái ngày anh quay mặt không
ngoái nhìn em đến một lần trong khi em lại cứ cố gắng bám lấy kính xe,
gọi anh, to lắm, nhưng anh không quay lại nhìn em… Em biết anh nghe
nhưng anh đã cố tình… anh đi dần, rất xa, đợi mãi vẫn không thấy anh về.
Tới
bây giờ em vẫn không hiểu tại sao anh làm vậy… Lúc đó, anh cứ giam mình
trong phòng hoài, không ra chơi cùng em, không lén bẻ hoa lan của ba
anh rồi nhét vào lan can nhà em nữa… Có lần, em lén lẻn vào cửa sau nhà
anh, nhìn trộm qua cửa phòng anh. Anh rất lạ, cứ nằm ôm bụng, lăn qua,
lăn lại. Em nghĩ chắc là do anh đói bụng, em đã nghĩ vậy, con nít mà. Em
đã lại lén để trước cửa nhà anh một cái bánh nhỏ, một hộp sữa, ngày nào
cũng vậy, đó là dành cho riêng anh cùng mẩu giấy: "Cho anh Mèo”. Nhưng em lại phát hiện ra tất cả lại nằm trong thùng rác trước nhà anh… Vậy đấy, em đã rất đau…
***
Mưa dầm, mưa Sài Gòn, dai dẳng và gió mạnh lạnh buốt. Mưa mạnh bạo tạt mạnh vào mặt Minh Vương.Ra
ngoài trong một ngày mưa gió thế này thật chẳng lấy lòng thích thú gì
với anh cả, nhưng Bảo Hà bảo đang bệnh nên anh cần làm đúng vai trò của
mình. Anh không phải là loại người thích chối bỏ và đối xử tệ với phụ
nữ, đằng này lại là bạn gái cơ chứ…
-Hà ơi! Anh đây! Minh Vương đây!
Im lặng.
Anh gõ khẽ cửa, chậm.
Im lặng.
Dồn dập.
Vẫn im lặng.
Hết
kiên nhẫn, anh nghĩ bụng chắc cô ấy vừa đi đâu đó và Tố Như chắc giờ
này cũng chưa đi làm về… Anh đẩy nhẹ cửa, không khóa, may thật. Hắt sạch
những giọt nước mưa còn vương trên tóc, anh vào phòng và tìm một chỗ
ngồi gần cửa để không bị hiểu lầm…
Đúng là phòng con gái. Rất gọn gàng.
Anh
đảo mắt khắp phòng và dừng lại ở bàn học với cái bảng tên đính đầy hoa
vải “Tố Như” – bức ảnh ấy rất quen. Anh đứng vội dậy, lại gần, 2 đứa trẻ
ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, cô bé thắt tóc một bên và một bên
kẹp gọn, cô bé cầm nhành lan tím trên tay. Đứa trẻ đó là anh và… Mèo
con.
Tố Như là Mèo con… Mèo con sao….
Linh
cảm của anh đã đúng, lần đầu gặp Tố Như, cách cô thắt tóc, anh đã nghĩ
là tình cờ. Người anh tìm kiếm bao nhiêu năm qua vậy mà anh không biết
đang ở gần anh, rất gần.
Có tiếng xe, ai đó đang về, anh cố lấy lại bình tĩnh, đặt bức ảnh vào vị trí cũ và quay về chiếc ghế.
-À chào anh, mới tới hả anh? Hà đâu rồi hả anh?
Có
cái gì đó chạy dọc theo người anh, là giọng nói của Tố Như, là Mèo con
của anh, anh dựa hẳn vào thành ghế, hai tay ôm chặt miệng để không bật
ra tiếng khóc, tê tái hết cả lòng. Anh không thể để Mèo con biết rằng
anh đang khóc, làm ơn!
Tố Như lo lắng lại gần, cúi người để nhìn anh đủ rõ và chắc rằng anh vẫn ổn.
-Anh
khóc sao? Chuyện gì vậy? Anh cãi nhau với Bảo Hà à? Anh sao vậy? – Cô
rối rít hỏi, lo và sợ, chưa bao giờ cô thấy anh thế này cả…
-Mèo con – bất giác anh bật thành tiếng trong nghẹn ngào.
-Anh nói gì?
-Mèo con là em mà, anh đây…
-Mèo… hoang…
Cô
chết lặng, không tin vào tai mình. Tất cả diễn ra quá nhanh và như một
trò đùa, tại sao người yêu của Bảo Hà lại là Mèo hoang của cô! Chuyện gì
đang xảy ra vậy? Mèo hoang của cô đang đứng trước mặt… Bao nhiêu năm
qua, cố gắng đợi và giờ anh đứng trước mặt cô với danh nghĩa là … người
yêu của Bảo Hà…
-Tại
sao bây giờ anh mới về hả, tại sao lại là người yêu của Bảo Hà, tại sao
khi ấy em đã gọi anh, gọi rất to nhưng anh không quay lại, vậy là sao…
Anh nói đi!
Tố Như cuống quýt, hai tay cô run
run đánh vào người anh một cách yếu ớt. Minh Vương vòng tay vội ôm lấy
cô, nước mắt cô rơi ướt đẫm cả áo anh! Cô ấy đã phải vì anh khóc quá
nhiều…
-Anh
xin lỗi, ngày ấy anh quay đi vì không muốn em phải thấy vẻ mặt hốc hác
của anh, điều đó có nghĩa là anh không quên em và không bỏ em, anh chỉ
tạm đi và giờ anh quay về… Anh tìm em rất lâu, anh xin lỗi, anh xin lỗi
em…
Minh Vương ngã sụp người, quỳ dưới chân Tố Như để cứu lấy một lời tha thứ.
-Vậy còn Bảo Hà? - Tố Như lau nước mắt, cuối nhìn vào mắt Minh Vương.
Im
lặng. Anh đã im lặng, anh bất giác nhận ra anh đã quên mất vị trí của
Bảo Hà lúc này, người anh cần đang đứng trước mặt anh, vậy còn người bên
anh bao lâu nay.
– Bảo Hà sẽ phải thế nào đây? Trò chơi này rốt cuộc thế nào, anh không muốn đánh đổi ai để có ai cả…
Tố Như nhắm nghiền mắt, cô không muốn thấy bộ dạng của anh lúc này, giọng cô lạc đi, đau đớn:
- Anh về đi! Làm ơn! Tôi xin anh, về đi!
Minh
Vương hiểu anh đã làm cô ấy đau đớn thế nào, anh là người tồi tệ mà…
Vụt vào gió đêm, anh mất hút, trái tim anh từng nhịp rát buốt như đang
cấu xé, có lẽ những đau khổ anh làm cho Mèo con đang cáu xé lại trái tim
anh….
Mèo hoang
Tôi đã gặp cô ấy, nhìn cô ấy, nhưng không thể… không thể làm gì hơn.
Xin
lỗi cũng đã nói… Chỉ là không nhận lại được lời tha thứ! Em hận anh lắm
phải không Mèo con? Có mơ tôi cũng không thể nghĩ sẽ có ngày tôi gặp em
trong tình cảnh thể này. Tôi không được bỏ rơi Bảo Hà nhưng Tố Như đã
đợi tôi bao năm qua.
Phải chi lý trí tôi đủ lớn
để thắng được trái tim này thì sẽ không ai phải thế này cả. Phải chi
tất cả quay lại, tốt biết bao… Và bây giờ có lẽ tôi sẽ chọn Bảo Hà hoặc
là Tố Như, cũng là chẳng ai thuộc về tôi cả... Nhưng thật ra tôi chẳng
có quyền lựa chọn nào cả, hoàn toàn không. Gặp nhau liệu có phải là hạnh
phúc không hả em?
***
11h30 trưa, Bảo Hà lặng lẽ ra đi…Nước
mắt của cả 3 người đã rơi quá nhiều. 2 lá thư, 1 nội dung giống nhau,
cô gửi chung cho cả hai, không thể nào chia rẽ họ nữa, dù chỉ là một lá
thư.
“Minh Vương!
Đầu
tiên có lẽ em phải chúc mừng anh vì đã gặp được tình yêu thật sự sau
bao nhiêu năm tìm kiếm của mình… Em chúc anh thật sự, không chút vị kỷ
và ghen tuông…
Em
đã linh cảm không hay kể từ khi anh gặp Tố Như. Nhưng sau đêm hôm ấy,
khi vừa về phòng, nghe những gì anh nói và thấy anh liên tục xin lỗi,
mong một lời tha thứ từ Tố Như em hiểu rằng anh yêu cô ấy rất nhiều. Có
lẽ nghĩ đúng ra trong chuyện này em lại là người đến sau… chen chân vào
kẻ hở đau buồn của người khác để gieo tình cảm vào trái tim yếu mềm của
anh.
Từ
bỏ anh, người em yêu nhất, thật sự không dễ dàng, tỏ ra bình thường
không chuyện gì trước mặt 2 người lại là điều khó hơn. Cứ cười nói nhưng
tim em thì đang nhức buốt, anh hiểu chứ? Chọn cách ra đi lặng lẽ thế
này là cách của em, em không thích ồn ào và em cần lí trí lúc này.
Tố
Như là người tốt, cô ấy đợi anh bao nhiêu năm qua, chưa từng dù chỉ một
lần rung động vì ai, chỉ mình anh… Hãy trân trọng cô ấy! Với em vậy là
đủ, chỉ cần anh thay em trả lại tất cả những hạnh phúc em vô tình đánh
cắp của Tố Như… Hãy hạnh phúc anh nhé! Bảo Hà đã từng là của anh!"
Tố
Như cũng nhận đượng một lá thư, cùng nội dung kèm với vô vàn lời xin
lỗi. Bảo Hà ra đi với một vết thương lòng, biết khi nào mới nguôi
ngoai. Với cô, tình yêu không có lỗi, Minh Vương cũng vậy, lỗi là do
trái tim cô đã quá sai lầm…
Người ở lại, Tố Như và Minh Vương, liệu có thể hạnh phúc như Bảo Hà mong muốn…
1 tháng sau.
Trời thu trong và mát mẻ. Sau những ngày bứt rứt, rất cần sự xoa dịu, cho những trái tim cần được chữa lành…
Một
tháng rồi, không ai biết Bảo Hà ở đâu, cũng không ai đi tìm cả, vì ai
cũng hiểu rằng Bảo Hà cần được xoa dịu những vết thương trong lòng… Hãy
cho cô ấy thời gian. Chỉ những người ở lại, Minh Vương và Tố Như, biết
rằng sau khi Bảo Hà đi, trong một đêm mưa rất to:
- Bảo Hà đi rồi em à!
- Em biết…
Không gian im lặng, suy nghĩ. Đã im lặng quá lâu.
-Vậy tụi mình liệu có thể…
-Tất
nhiên em đã biết anh sẽ hỏi điều này, tụi mình liệu có thể quay lại
không? Chỉ là tình cảm trong tiềm thức của cả hai thôi, với tất cả lời
yêu khi 11 tuổi chẳng giá trị đến thế, đánh đổi cả một con người. Bao
nhiêu năm qua, em đã đợi câu nói này từ anh, nhưng bây giờ nếu có lời
yêu thì chỉ là yêu lại từ đầu, từ lúc bắt đầu thôi, nhưng không phải bây
giờ. Ai cũng cần yêu và được yêu, cả ba chúng ta, nhưng có là của nhau
hay không thì đừng vẽ ra rồi lại làm tổn thương nhau. Đúng vậy, ai cũng
cần được yêu, nhưng tình yêu mà đào bới trái tim người khác thì em không
muốn vậy, thà em cứ chôn tất cả vào quá khứ, sẽ tốt hơn… Em trả lời có
vẻ mơ màng, em sẽ trả lời anh một cách rõ ràng vào một ngày không xa,
ngày Bảo Hà quay về. Bảo Hà cũng cần được yêu. Hãy để cho trái tim lựa
chọn.
-Anh hiểu.
Minh Vương bước nhẹ, nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của Tố Như, cả hai chỉ vậy nhìn về xa xăm, mỉm cười…
Hạnh
phúc có khi thật ích kỷ, có khi lại thật vị tha, đừng vì một lúc sai
làm làm tổn thương người khác mà ta hẹn yêu… Hãy yêu khi tất cả trọn
vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn, tình yêu trọn vẹn và những trái tim trọn vẹn
không chút niềm đau… Tình yêu phải đủ cho cả 3 người để xóa dần vết
thương, chỉ có tình yêu mới làm được điều đó…