™•¤°»Vick«°¤•™
Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa...
Ngân Hà giật mình trước câu nói của
Bảo Minh, men say dường như tan biến hết. Cô trân trối nhìn thẳng vào
đôi mắt màu cà phê của anh. Nước mắt lại rơi hối hả. Rồi cô hất mạnh đôi
tay của anh ra, bỏ chạy.
Bảo Minh nhìn theo cái bóng của cô, khe khẽ gọi “Nắng ơi!” rồi bất giác mỉm cười. Màn đêm vẫn mịt mù.
“Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầu
…những cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắng
…chấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giản
…nhưng không ai trong đời quen với việc số phận mình sống đã bị định đoạt trước
…để rồi cần vùng vẫy thoát đi…”
Chuyến
tàu về thành phố Vinh cuối mùa đông năm ngoái hoàn toàn không phải là
lần đầu mà Bảo Minh gặp cô. Cái lần gặp gỡ đầu tiên, chính xác hơn, đã
là một ngày cuối thu năm đó, mà chỉ mình anh nhớ…
Đêm
hôm ấy, sau một hồi thuyết phục của Nguyên Nam - một người bạn thân của
anh, Bảo Minh đã đồng ý đi cùng đến dự sinh nhật của một cô bạn cùng
lớp đại học. Anh vốn không thích tụ tập ở chỗ đông người nên suốt buổi
hôm đó anh chỉ ngồi uống một ít rượu và nhìn mọi người vui vẻ. Mọi thứ
có lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt với Bảo Mình nếu như Nguyên Nam không nhờ
anh chụp một bức ảnh cho mọi người. Anh lia ống kính về phía đám đông
đang tạo dáng, đang nheo mắt định chụp thì lọt vào khung ảnh là một cô
gái mặc đầm trắng thắt nơ rất xinh đang ngồi một mình. Suốt buổi tối hôm
đó cô gái đã thu hút mọi sự chú ý của anh. Chiếc đầm trắng, mái tóc xõa
dài, và đẹp hơn tất thảy là nụ cười tỏa nắng của cô. Trong một phần
nghìn giây, trái tim anh bất giác để lỡ nhịp. Người con gái đó không ai
khác chính là Ngân Hà.
Và anh thích cô, bắt đầu từ một nụ cười.
Sau
lần đấy, anh nhờ Nguyên Nam tìm hiểu thì biết cô cũng đi cùng một người
bạn đến bữa tiệc. Bảo Minh đã xin được facebook của cô. Anh add friend
và thường xuyên theo dõi cô qua facebook. Những cái status buồn, những
dòng note đượm nước mắt,…tất cả cho anh một suy đoán rằng cô đã chia tay
người yêu. Số điện thoại của cô anh có nhưng chưa một lần liên lạc. Địa
chỉ nhà trọ cô anh cũng biết, một lần tình cờ đi ngang qua, anh thấy cô
đang tưới hoa trên ban công. Chậu xương rồng nhỏ xinh nằm trên tay cô,
ánh nắng trái mùa rọi lên gương mặt cô sao rực rỡ đến thế. Cứ vậy, ngày
lại ngày, Ngân Hà có một người luôn dõi theo mình mà cô không hay…
Trong
chuyến công tác về thành phố Vinh năm ngoái, chuyến tàu định mệnh đã
cho Bảo Minh gặp cô thêm một lần nữa. Tối hôm ấy, anh đã cố tình ngả vào
vai của Ngân Hà và giả vờ ngủ. Đợi đến lúc cô thiếp đi vì mệt, anh đã
nhẹ nhàng khoác áo mình cho cô, rồi xuống tàu ở ga trước và bắt xe ô tô
về Vinh. Anh muốn để lại chút ấn tượng trong lòng cô. Anh thấy mình thật
ngốc, thích một người, nhưng không biết làm sao để tiếp cận được người
đấy. May mắn lại mỉm cười với anh một lần nữa, khi em gái anh nhờ anh
mua hộ vài cuốn sách. Và anh lại được gặp cô trong nhà sách Vạn Hoa.
Những
lần nói chuyện, đi chơi cùng cô dần nhiều thêm. Càng gần cô, anh càng
cảm thấy cô dễ mến và đáng yêu. Nụ cười của cô theo anh vào từng giấc
ngủ, quấn quýt anh trong từng giấc mơ. Tình cảm cứ thế lớn dần lên và
anh quyết định sẽ thổ lộ. Buổi offline của “Hội những người sinh cung Cự
giải” do anh lên kế hoạch và sắp xếp. Mọi việc diễn ra theo như những
gì anh dự tính, ngoại trừ việc cô say. Nếu không nhìn thấy nước mắt của
cô, anh đã không nói… "Em xứng đáng với những yêu thương tốt đẹp hơn thế. Hãy để anh được phép làm điều đó". Cái buông tay của cô đêm hôm ấy, anh hiểu. Cô vẫn chưa sẵn sàng.
***
Đã
hai tuần trôi qua, hai người không liên lạc và cũng không gặp lại nhau.
Cả hai đều ngừng cập nhật trạng thái facebook, và cũng không online.
Mọi thứ tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn là cô, yếu đuối, mỏng
manh. Anh vẫn là anh, yêu và hết mình cho tình yêu. Họ vẫn chưa dừng
lại bên nhau để được gần nhau.
Ngân
Hà bó gối nhìn ra cửa sổ. Bó hoa hồng anh tặng vẫn ở trong lọ, dù đã
héo khô. “Anh thích em, Nắng ạ.” – câu nói vẫn ám ảnh trong cô. Lâu rồi
mới lại có một người nói thích cô, cảm giác này vẫn còn khó tả. Tưởng
như con tim cô đã ngủ quên sau những buồn thương của cuộc tình ngày
trước thì giờ đây nó như được đánh thức những buồn, vui…
“Em
vẫn chưa một lần đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Là tình bạn?
Không, phải chăng nó hơn tình bạn một chút. Là tình yêu? Liệu có thiếu
quá nhiều để thành tình yêu?”
- Nắng! Đi cà phê với anh!
Bảo Minh gọi cho cô. Sau hai tuần, cô mới nghe lại giọng anh, vẫn không có gì thay đổi, cái chất giọng ấm áp ấy.
- Em…
- Xuống nhà đi. Anh đợi.
Ngân Hà vén rèm cửa sổ nhìn ra. Sơ mi trắng, quần kaki sẫm màu, anh đứng đấy đợi cô như thể đã lâu lắm.
- Em muốn đi đâu?
- Cà phê “Tĩnh”.
Không
hiểu sao cô lại muốn đến đây, đã hơn một năm rồi. Có lẽ cô muốn một lần
đối diện với lòng mình… Mọi thứ đã kết thúc, tất cả quá khứ đã là hoài
niệm. Không gian quán vẫn chẳng có gì thay đổi, có chăng, chỉ là con
người đến đây với một tâm trạng khác.
- Em khỏe không?
- Em vẫn ổn. Còn anh? – Cô ngượng ngùng.
- Anh vẫn thế.
- …
- Thôi nào, đừng yên lặng thế nữa.
- …
- Nào. Nắng, nhìn anh đi!
- Anh à, đừng thích em nữa..
- Thích em, là chuyện của anh! –Anh cười.
- Em xin lỗi.
Cô
đứng dậy và ra về. Cùng một chỗ ngồi, cùng một thức uống, cùng một
không gian. Hơn một năm trước, cô lắng nghe tiếng “xin lỗi” từ một người
con trai cô yêu. Bây giờ, cô nói “xin lỗi” với một người con trai nói
thích cô. Anh nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất đi sau những làn xe
qua lại…
Đêm hôm đó, Ngân Hà xóa
hết mọi thứ liên quan đến Bảo Minh, số điện thoại, facebook, yahoo. Mọi
thứ chỉ còn lại một bó hồng khô bên cửa sổ, và bức ảnh “Nắng” anh đề
tên. Hà Nội có mưa, và hình như mắt cô cũng ướt…
“Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
Đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
Đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
Đừng cô đơn và đừng khóc mướt
Dù giông gió có nhiều đến bao nhiêu
Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
Là bước đi bên cạnh nhau dù gió mưa đầy ắp
Một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống mang chuỗi ngày dài thứ tha…”
Ngày đầu tiên… Có người gửi cho cô một bông hồng và tấm thiệp có ghi “Anh biết những thứ mà em đã và đang trải qua dù em không nói. Tin anh đi!”
Ngày thứ hai… Cô lại nhận được một bông hồng và một tấm thiệp: “Nếu có thể, em hãy để quá khứ của mình ngủ quên, đừng gọi nó dậy nữa. Em sẽ làm được. Tin anh đi!”
Ngày thứ ba… Thêm một bông hồng và một tấm thiếp: “Tình yêu có thể là thứ không đong đếm được, nhưng mãi mãi chỉ dành cho 2 người… Anh sẽ chờ. Tin anh đi!”
Ngày thứ tư… "Dù có chuyện gì đi nữa, vẫn phải cười lên nhé! Nắng trên môi em sẽ hong khô tất cả. Tin anh đi!”
Ngày thứ năm…"Anh thích em! Và, tin anh đi!”
…
Ngân Hà đọc lại từng dòng chữ trên tấm thiệp không biết đã bao nhiêu lần. Cô đắn đo mãi rồi quyết định gọi cho anh.
- Ngày mai, em muốn gặp anh!
Bảo
Minh vuốt ve bức ảnh đặt ngay ngắn đặt trên bàn. Cô gái trong ảnh cười
tươi với anh như thể đang đứng trước mặt anh. Và cứ như thể nụ cười đó
chỉ dành cho anh vậy.
Sáng hôm
sau. Cô đến chỗ hẹn nhưng mãi không thấy Bảo Minh đến. Cô tìm mọi cách
liên lạc với anh nhưng không thể được. Ngân Hà lo lắng nhưng không biết
phải làm gì, đành trở về.
Hà Nội
trở gió. Đêm ấy mưa to như trút nước. Gió rít qua từng ngọn cây, mưa
xối xả. “Choang” – tiếng động giữa đêm khuya khiến cô giật mình tỉnh
dậy. Bức ảnh anh tặng cô đã rơi vỡ từ bao giờ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô choàng tỉnh.
- Cô là Ngân Hà?
- Vâng, là tôi. Xin hỏi ai đây?
- Tôi là Nguyên Nam. Bạn của Bảo Minh.
- Anh ấy có chuyện gì đúng không?
- Bảo Minh gặp tai nạn. Anh ấy đang cấp cứu ở bệnh viện. Tôi nghĩ nên gọi cho cô.
- …
Ngân
Hà hoảng hốt vào bệnh viện theo địa chỉ mà Nguyên Nam đã cho. Căn phòng
trắng toát, nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Bảo Minh nằm trên giường
bệnh, đầu quấn băng, gương mặt tái nhợt, trên tay cắm rất nhiều kim
tiêm. Tiếng thở nặng nề, khó nhọc của Bảo Minh như nhát dao cứa sâu vào
trái tim Ngân Hà. Cô lặng đi.
-
Bảo Minh bị tai nạn sáng qua. Hình như anh ấy có hẹn với một ai đó và
không muốn trễ hẹn, nên đã đi hơi nhanh… - Nguyên Nam lên tiếng.
- …
- Trước lúc lịm đi, anh ấy có dặn không được nói với cô.
Nước mắt lăn nhanh trên gò má, Ngân Hà khóc nức nở. Cô cầm lấy bàn tay anh đặt lên tim mình. “Minh ơi…”
Ngày nào cô cũng vào viện thăm anh. Mỗi lần vào cô thường mang theo một tấm thiệp với dòng chữ “Anh sẽ khỏe lại mà! Tin em đi!”.
Những tấm thiệp nhiều thêm với những lo lắng, quan tâm, yêu thương cô dành cho anh. Bảo Minh vân chưa tỉnh.
Đêm
hôm đó, cô ở lại bệnh viện với anh. Khuya, sau khi bác sĩ kiểm tra lại
lần cuối trong ngày, cô mệt quá, thiếp đi lúc nào không biết. Đến lúc
tỉnh dậy, cô định đi rửa mặt cho tỉnh táo thì một bàn tay siết lấy tay
cô.
- Đừng đi.
Cô giật mình quay lại. Bảo Minh khó nhọc mở mắt nhìn cô, gắng sức nở một nụ cười.
- Anh đã tỉnh đấy ư? Anh có đau nữa không? Để em gọi bác sĩ.
Ngân Hà định chạy đi tìm bác sĩ.
- Ở lại với anh…
- Em ở đây.
Bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh. Nước mắt lại chực trào ra. Cuối cùng anh cũng đã tỉnh. Bảo Minh sẽ không sao…
- Nắng ạ, anh thích em…
- Anh à, đừng thích em nữa! Yêu em đi…!
Ngân Hà nghẹn ngào trong dòng nước mắt. Hai bàn tay ấm áp vẫn đang siết chặt lấy nhau…
“Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
Ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!
Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người
Vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
Vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta…
…
Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
Nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
Đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
Bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
Mỗi ngày nhận về những giọt sương
Một quãng đường không chút niềm tin nào nhờ vả
Là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau
Ngày chúng ta sinh ra
Phải chăng là ngày yêu thương kia bắt đầu?”
Ngân Hà giật mình trước câu nói của
Bảo Minh, men say dường như tan biến hết. Cô trân trối nhìn thẳng vào
đôi mắt màu cà phê của anh. Nước mắt lại rơi hối hả. Rồi cô hất mạnh đôi
tay của anh ra, bỏ chạy.
Bảo Minh nhìn theo cái bóng của cô, khe khẽ gọi “Nắng ơi!” rồi bất giác mỉm cười. Màn đêm vẫn mịt mù.
“Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầu
…những cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắng
…chấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giản
…nhưng không ai trong đời quen với việc số phận mình sống đã bị định đoạt trước
…để rồi cần vùng vẫy thoát đi…”
Chuyến
tàu về thành phố Vinh cuối mùa đông năm ngoái hoàn toàn không phải là
lần đầu mà Bảo Minh gặp cô. Cái lần gặp gỡ đầu tiên, chính xác hơn, đã
là một ngày cuối thu năm đó, mà chỉ mình anh nhớ…
Đêm
hôm ấy, sau một hồi thuyết phục của Nguyên Nam - một người bạn thân của
anh, Bảo Minh đã đồng ý đi cùng đến dự sinh nhật của một cô bạn cùng
lớp đại học. Anh vốn không thích tụ tập ở chỗ đông người nên suốt buổi
hôm đó anh chỉ ngồi uống một ít rượu và nhìn mọi người vui vẻ. Mọi thứ
có lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt với Bảo Mình nếu như Nguyên Nam không nhờ
anh chụp một bức ảnh cho mọi người. Anh lia ống kính về phía đám đông
đang tạo dáng, đang nheo mắt định chụp thì lọt vào khung ảnh là một cô
gái mặc đầm trắng thắt nơ rất xinh đang ngồi một mình. Suốt buổi tối hôm
đó cô gái đã thu hút mọi sự chú ý của anh. Chiếc đầm trắng, mái tóc xõa
dài, và đẹp hơn tất thảy là nụ cười tỏa nắng của cô. Trong một phần
nghìn giây, trái tim anh bất giác để lỡ nhịp. Người con gái đó không ai
khác chính là Ngân Hà.
Và anh thích cô, bắt đầu từ một nụ cười.
Sau
lần đấy, anh nhờ Nguyên Nam tìm hiểu thì biết cô cũng đi cùng một người
bạn đến bữa tiệc. Bảo Minh đã xin được facebook của cô. Anh add friend
và thường xuyên theo dõi cô qua facebook. Những cái status buồn, những
dòng note đượm nước mắt,…tất cả cho anh một suy đoán rằng cô đã chia tay
người yêu. Số điện thoại của cô anh có nhưng chưa một lần liên lạc. Địa
chỉ nhà trọ cô anh cũng biết, một lần tình cờ đi ngang qua, anh thấy cô
đang tưới hoa trên ban công. Chậu xương rồng nhỏ xinh nằm trên tay cô,
ánh nắng trái mùa rọi lên gương mặt cô sao rực rỡ đến thế. Cứ vậy, ngày
lại ngày, Ngân Hà có một người luôn dõi theo mình mà cô không hay…
Trong
chuyến công tác về thành phố Vinh năm ngoái, chuyến tàu định mệnh đã
cho Bảo Minh gặp cô thêm một lần nữa. Tối hôm ấy, anh đã cố tình ngả vào
vai của Ngân Hà và giả vờ ngủ. Đợi đến lúc cô thiếp đi vì mệt, anh đã
nhẹ nhàng khoác áo mình cho cô, rồi xuống tàu ở ga trước và bắt xe ô tô
về Vinh. Anh muốn để lại chút ấn tượng trong lòng cô. Anh thấy mình thật
ngốc, thích một người, nhưng không biết làm sao để tiếp cận được người
đấy. May mắn lại mỉm cười với anh một lần nữa, khi em gái anh nhờ anh
mua hộ vài cuốn sách. Và anh lại được gặp cô trong nhà sách Vạn Hoa.
Những
lần nói chuyện, đi chơi cùng cô dần nhiều thêm. Càng gần cô, anh càng
cảm thấy cô dễ mến và đáng yêu. Nụ cười của cô theo anh vào từng giấc
ngủ, quấn quýt anh trong từng giấc mơ. Tình cảm cứ thế lớn dần lên và
anh quyết định sẽ thổ lộ. Buổi offline của “Hội những người sinh cung Cự
giải” do anh lên kế hoạch và sắp xếp. Mọi việc diễn ra theo như những
gì anh dự tính, ngoại trừ việc cô say. Nếu không nhìn thấy nước mắt của
cô, anh đã không nói… "Em xứng đáng với những yêu thương tốt đẹp hơn thế. Hãy để anh được phép làm điều đó". Cái buông tay của cô đêm hôm ấy, anh hiểu. Cô vẫn chưa sẵn sàng.
***
Đã
hai tuần trôi qua, hai người không liên lạc và cũng không gặp lại nhau.
Cả hai đều ngừng cập nhật trạng thái facebook, và cũng không online.
Mọi thứ tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn là cô, yếu đuối, mỏng
manh. Anh vẫn là anh, yêu và hết mình cho tình yêu. Họ vẫn chưa dừng
lại bên nhau để được gần nhau.
Ngân
Hà bó gối nhìn ra cửa sổ. Bó hoa hồng anh tặng vẫn ở trong lọ, dù đã
héo khô. “Anh thích em, Nắng ạ.” – câu nói vẫn ám ảnh trong cô. Lâu rồi
mới lại có một người nói thích cô, cảm giác này vẫn còn khó tả. Tưởng
như con tim cô đã ngủ quên sau những buồn thương của cuộc tình ngày
trước thì giờ đây nó như được đánh thức những buồn, vui…
“Em
vẫn chưa một lần đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Là tình bạn?
Không, phải chăng nó hơn tình bạn một chút. Là tình yêu? Liệu có thiếu
quá nhiều để thành tình yêu?”
- Nắng! Đi cà phê với anh!
Bảo Minh gọi cho cô. Sau hai tuần, cô mới nghe lại giọng anh, vẫn không có gì thay đổi, cái chất giọng ấm áp ấy.
- Em…
- Xuống nhà đi. Anh đợi.
Ngân Hà vén rèm cửa sổ nhìn ra. Sơ mi trắng, quần kaki sẫm màu, anh đứng đấy đợi cô như thể đã lâu lắm.
- Em muốn đi đâu?
- Cà phê “Tĩnh”.
Không
hiểu sao cô lại muốn đến đây, đã hơn một năm rồi. Có lẽ cô muốn một lần
đối diện với lòng mình… Mọi thứ đã kết thúc, tất cả quá khứ đã là hoài
niệm. Không gian quán vẫn chẳng có gì thay đổi, có chăng, chỉ là con
người đến đây với một tâm trạng khác.
- Em khỏe không?
- Em vẫn ổn. Còn anh? – Cô ngượng ngùng.
- Anh vẫn thế.
- …
- Thôi nào, đừng yên lặng thế nữa.
- …
- Nào. Nắng, nhìn anh đi!
- Anh à, đừng thích em nữa..
- Thích em, là chuyện của anh! –Anh cười.
- Em xin lỗi.
Cô
đứng dậy và ra về. Cùng một chỗ ngồi, cùng một thức uống, cùng một
không gian. Hơn một năm trước, cô lắng nghe tiếng “xin lỗi” từ một người
con trai cô yêu. Bây giờ, cô nói “xin lỗi” với một người con trai nói
thích cô. Anh nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất đi sau những làn xe
qua lại…
Đêm hôm đó, Ngân Hà xóa
hết mọi thứ liên quan đến Bảo Minh, số điện thoại, facebook, yahoo. Mọi
thứ chỉ còn lại một bó hồng khô bên cửa sổ, và bức ảnh “Nắng” anh đề
tên. Hà Nội có mưa, và hình như mắt cô cũng ướt…
“Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
Đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
Đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
Đừng cô đơn và đừng khóc mướt
Dù giông gió có nhiều đến bao nhiêu
Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
Là bước đi bên cạnh nhau dù gió mưa đầy ắp
Một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống mang chuỗi ngày dài thứ tha…”
Ngày đầu tiên… Có người gửi cho cô một bông hồng và tấm thiệp có ghi “Anh biết những thứ mà em đã và đang trải qua dù em không nói. Tin anh đi!”
Ngày thứ hai… Cô lại nhận được một bông hồng và một tấm thiệp: “Nếu có thể, em hãy để quá khứ của mình ngủ quên, đừng gọi nó dậy nữa. Em sẽ làm được. Tin anh đi!”
Ngày thứ ba… Thêm một bông hồng và một tấm thiếp: “Tình yêu có thể là thứ không đong đếm được, nhưng mãi mãi chỉ dành cho 2 người… Anh sẽ chờ. Tin anh đi!”
Ngày thứ tư… "Dù có chuyện gì đi nữa, vẫn phải cười lên nhé! Nắng trên môi em sẽ hong khô tất cả. Tin anh đi!”
Ngày thứ năm…"Anh thích em! Và, tin anh đi!”
…
Ngân Hà đọc lại từng dòng chữ trên tấm thiệp không biết đã bao nhiêu lần. Cô đắn đo mãi rồi quyết định gọi cho anh.
- Ngày mai, em muốn gặp anh!
Bảo
Minh vuốt ve bức ảnh đặt ngay ngắn đặt trên bàn. Cô gái trong ảnh cười
tươi với anh như thể đang đứng trước mặt anh. Và cứ như thể nụ cười đó
chỉ dành cho anh vậy.
Sáng hôm
sau. Cô đến chỗ hẹn nhưng mãi không thấy Bảo Minh đến. Cô tìm mọi cách
liên lạc với anh nhưng không thể được. Ngân Hà lo lắng nhưng không biết
phải làm gì, đành trở về.
Hà Nội
trở gió. Đêm ấy mưa to như trút nước. Gió rít qua từng ngọn cây, mưa
xối xả. “Choang” – tiếng động giữa đêm khuya khiến cô giật mình tỉnh
dậy. Bức ảnh anh tặng cô đã rơi vỡ từ bao giờ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô choàng tỉnh.
- Cô là Ngân Hà?
- Vâng, là tôi. Xin hỏi ai đây?
- Tôi là Nguyên Nam. Bạn của Bảo Minh.
- Anh ấy có chuyện gì đúng không?
- Bảo Minh gặp tai nạn. Anh ấy đang cấp cứu ở bệnh viện. Tôi nghĩ nên gọi cho cô.
- …
Ngân
Hà hoảng hốt vào bệnh viện theo địa chỉ mà Nguyên Nam đã cho. Căn phòng
trắng toát, nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Bảo Minh nằm trên giường
bệnh, đầu quấn băng, gương mặt tái nhợt, trên tay cắm rất nhiều kim
tiêm. Tiếng thở nặng nề, khó nhọc của Bảo Minh như nhát dao cứa sâu vào
trái tim Ngân Hà. Cô lặng đi.
-
Bảo Minh bị tai nạn sáng qua. Hình như anh ấy có hẹn với một ai đó và
không muốn trễ hẹn, nên đã đi hơi nhanh… - Nguyên Nam lên tiếng.
- …
- Trước lúc lịm đi, anh ấy có dặn không được nói với cô.
Nước mắt lăn nhanh trên gò má, Ngân Hà khóc nức nở. Cô cầm lấy bàn tay anh đặt lên tim mình. “Minh ơi…”
Ngày nào cô cũng vào viện thăm anh. Mỗi lần vào cô thường mang theo một tấm thiệp với dòng chữ “Anh sẽ khỏe lại mà! Tin em đi!”.
Những tấm thiệp nhiều thêm với những lo lắng, quan tâm, yêu thương cô dành cho anh. Bảo Minh vân chưa tỉnh.
Đêm
hôm đó, cô ở lại bệnh viện với anh. Khuya, sau khi bác sĩ kiểm tra lại
lần cuối trong ngày, cô mệt quá, thiếp đi lúc nào không biết. Đến lúc
tỉnh dậy, cô định đi rửa mặt cho tỉnh táo thì một bàn tay siết lấy tay
cô.
- Đừng đi.
Cô giật mình quay lại. Bảo Minh khó nhọc mở mắt nhìn cô, gắng sức nở một nụ cười.
- Anh đã tỉnh đấy ư? Anh có đau nữa không? Để em gọi bác sĩ.
Ngân Hà định chạy đi tìm bác sĩ.
- Ở lại với anh…
- Em ở đây.
Bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh. Nước mắt lại chực trào ra. Cuối cùng anh cũng đã tỉnh. Bảo Minh sẽ không sao…
- Nắng ạ, anh thích em…
- Anh à, đừng thích em nữa! Yêu em đi…!
Ngân Hà nghẹn ngào trong dòng nước mắt. Hai bàn tay ấm áp vẫn đang siết chặt lấy nhau…
“Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
Ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!
Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người
Vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
Vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta…
…
Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
Nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
Đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
Bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
Mỗi ngày nhận về những giọt sương
Một quãng đường không chút niềm tin nào nhờ vả
Là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau
Ngày chúng ta sinh ra
Phải chăng là ngày yêu thương kia bắt đầu?”