™•¤°»Vick«°¤•™
Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà là những phiến
băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh...
Sinh viên nữ năm nhất của trường đại
học thấy Nguyễn Hoài Vũ là xôn xao. Người ta bàn tán anh ta là sinh viên
tài năng, tuyệt vời nhất. Vũ – cái tên đó làm tôi bỗng nhớ một cái gì
đó, hơi vu vơ bâng khuâng… Ngoại trừ một việc rắc rối xảy ra với cuốn
sách trên tay anh ta thì Nguyễn Hoài Vũ là người tôi sẽ chẳng bao giờ để
ý đến.
-
Nguyên Chi, bài tập triết học của em làm rất tốt! - Tôi chăm chú nhìn
cô giáo môn triết xinh xắn có đôi mắt nhung huyền. Đuôi tóc màu hung đỏ
của cô thật ấn tượng.
- Cách triển khai vấn đề rất có ý tưởng, lập luận logic!
“Thế
giới của Sophie” – một tiểu thuyết về lịch sử triết học đã giúp tôi.
Tôi bị bắt mắt ngay từ lúc thấy nó được dựng trang trọng trong thư viện.
Bìa sách màu đỏ thẫm, in hình những làn khói hồng tan loãng trong không
khí, con thỏ nhàn nhạt vụt ra từ chiếc mũ ảo thuật hiện lên mông lung
trước mắt tôi. Đúng lúc ấy thì Nguyễn Hoài Vũ đi qua, không thể tin được
là anh ta cũng có cuốn sách ấy. Tôi đoái mắt nhìn theo, vừa ngạc nhiên,
vừa thầm thán phục. Miếng kẹp sách đang nằm ở hơn nửa cuốn sách, hẳn
anh ta đọc gần xong rồi. Biết tìm đọc “Thế giới của Sophie”, xem ra gout
đọc sách cũng không tồi.
-
Nhưng cô sinh viên năm nhất, em không được dùng màu mực đỏ thẫm để làm
bài, tôi đã dễ tính đấy nhé! - Lúc này Nguyễn Hoài Vũ đã đi qua cửa lớp
tôi, miệng huýt sáo và tay đặt cuốn sách lên trước mặt, nhíu mắt lại che
nắng. Tôi có nghe thoáng qua lời nói của cô giáo nhưng lại mải để tâm
suy nghĩ về điều khác. Chỉ cần đảm bảo dùng một màu mực, tôi nghĩ, vả
lại, đó cũng là màu sắc kích thích tốt trí óc.
-
Em không trả lời tôi sao? - Cô giáo gõ mạnh tay xuống bàn, tôi giật
mình, lúng túng. Mấy người ngồi phía sau bĩu môi, đắc ý: “Chúa lơ
đãng!”. Tôi nhìn theo cô giáo đang bực mình tiến lên phía bục giảng, mà
không biết phải nói gì.
Bước
dọc theo hành lang nơi Nguyễn Hoài Vũ đi qua lúc nãy, tôi ngồi lại ở
một cái hồ bé. Trời mùa đông, sương trắng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Chút
sắc vàng của những chiếc lá úa cuối cùng đang nối nhau thả mình xuống
dòng sông thật yếu ớt. Nước dềnh lên, dập xuống, nhấn chìm những cây con
mảnh dẻ, bé bỏng bên hồ, còn mặt hồ vẫn lạnh lùng phẳng lặng. Lòng tôi
hướng về ngày xưa, chút kỉ niệm tuổi thơ mong manh hiện về như gợn sóng
nhỏ. Quá khứ năm tám tuổi của tôi tràn ngập hình ảnh của Vũ. Anh không
phải là người ở đây. Mẹ tôi bảo bác Tâm ở ngoài Bắc làm ăn thua lỗ nên
đưa anh về đây sống.
Bác
Tâm là một người tử tế và hiền hậu, ở trọ sát vách với nhà tôi. Tôi còn
nhớ lần đầu tiên gặp Vũ, anh trắng trẻo, sáng sủa, và cao hơn hơn tôi
một cái đầu. Hiếm có đứa trẻ vùng quê nào được như anh, Vũ nổi bật giữa
bầy trẻ con đen nhẻm. Mẹ tôi thường hay mang quà bánh sang cho anh. Mùa
hoa cải nở vàng, tôi chạy ngang qua khu vườn mà gọi Vũ. Căn nhà của anh
có những mái ngói già nua, Vũ hay ngồi bên cửa sổ mỗi lúc cơn gió đi qua
làm phiến cửa gỗ kêu cót két. Bức tường đá qua nhà anh có những hốc
nhỏ, tôi kiễng chân leo lên và Vũ vịn tay cho tôi qua. Tôi bỗng nhớ đến
câu chuyện nàng công chúa và chàng hoàng tử mà anh đã kể, cảnh tượng của
chúng tôi lúc này như đang cùng nhau chạy trốn khỏi vua cha. Tôi nhìn
Vũ và mỉm cười. Băng qua vườn hoa cải, váy tôi có dính một ít đất, anh
nắm lấy tay tôi. Tôi biết, Vũ cũng muốn trở thành hoàng tử.
Những
buổi chiều tàn qua đi nhanh chóng đánh dấu một ngày làm việc mệt nhọc.
Tôi bước nhanh chân trên những con ngõ chưa kịp tỏ ánh đèn, nơi ấy những
cành hoa yếu ớt đang cố vươn ra những khung cửa để ngỏ. Không có gì rực
sáng hơn ánh đèn đầu tiên trong căn phòng mình sau hơn nửa tiếng đồng
hồ len qua những con ngõ tối. Tôi thở nhẹ, bật đèn và buông lỏng mình.
Cảnh bố tôi đang ngồi tựa trên tràng kỷ làm tim tôi đánh thót.
- Bố đang uống rượu đấy ạ, cho con uống cùng.
- Cái này của tao không dùng cho đàn bà - Bố hất hàm, không thèm nhìn tôi.
-
Bố vẫn ôm eo các cô, mơn trớn họ, cùng họ uống đấy thôi. Nhìn bố đê mê,
chắc là rượu ngon lắm! - Tôi không nhớ là cách đây bao lâu nữa, mình
dùng cách ăn nói xấc xược này để nói chuyện với bố. Ngoài những điều mà
tôi cực ghét và căm thù ở ông, tôi vẫn thích cách bố uống rượu, nhất là
chọn ly. Ly thủy tinh màu bạc như đang tan ra, màu nước sóng sánh, in
những hoa văn trên bề mặt rượu.
- Con ranh! Câm mồm và cút vào phòng mày đi.
Bố
hất rượu vào người tôi. Tôi thấy những giọt rượu bé nhỏ li ti len qua
từng lớp váy chảy xuống tê rân rân và dừng lại ở vết sẹo đầu gối phải.
Vào mùa này, vết sẹo đó hay bị sưng tấy lên. Tôi thả mình xuống giường,
trần nhà trắng toát và quá ư sạch sẽ làm cho ý nghĩ tôi mệt mỏi. Một
giấc ngủ ngắn đến với tôi, mang theo những mộng mị chập chờn, Vũ đang
ngồi bên cửa sổ và bị gió thổi đi. Anh cứ bay như thế, tôi gọi mãi mà
anh không trả lời. Tôi nhìn chăm chăm vào anh. Hình như chiều hôm ấy có
một cánh diều nhỏ mang tên Vũ bị thả trôi giữa trời… Giấc mơ này đến với
tôi không phải lần đầu, nó cứ lặp đi lặp lại, nhức nhối trong lòng như
có kim châm phải.
Ngày
trước, quá lo sợ trước giấc mơ đó, tôi chạy vội đến kể cho Vũ. Hôm đấy
cửa sổ nhà anh bị đóng kín. Tôi tự nhủ có lẽ Vũ bị gió cuốn đi thật rồi.
Bác Tâm khăn gói đi xa mấy ngày và mang về khuôn mặt anh Vũ trắng xanh.
Mắt đăm đăm nhìn anh, lòng tôi đầy thắc mắc. Vũ nhìn tôi, anh không đưa
tôi qua bức tường nữa, anh chỉ ngồi thế thôi. Hoa cải đã hết mùa, vàng
héo và rụng rơi. Những cánh hoa xám đã muốn ẩn mình trong đất. Anh Vũ
xanh và mệt mỏi. Vũ không còn đủ sức vẽ tranh và kể chuyện cho tôi nữa.
Một hôm, anh bảo muốn đi chơi. Lúc đó đã là mùa xuân, anh cho tôi nhiều
bức vẽ có hình quả táo đỏ. Vũ kể anh đã thấy những quả táo bóng láng này
bày trong tủ kính long lanh trông rất đẹp, quả táo nhòe đi khi phiến
băng tan ra. Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà
là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất
lạnh.
Cuối
xuân hoa đào nở rộ. Những khu vườn cuối thôn sáng hồng lả tả những cánh
đào. Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, Vũ kéo tôi chạy, tôi
mơ hồ thấy những đường gân xanh xao. Lần đầu tiên anh chạy ngược với
gió mà không bị trôi đi. Vũ kéo tôi chạy nhanh, tôi vừa chạy vừa ngã,
đầu gối phải bị xây xước nhiều. Hoa đào xoay tròn trên đầu chúng tôi,
cánh hoa xinh xắn, sương lưng lưng dường như cố muốn giữ cánh hoa trên
bầu trời xoay mãi. Vũ thở dốc và ho hồng hộc, anh ôm lấy cổ và bầu ngực.
Những dòng máu đỏ đang chảy, như thể anh đang khóc bằng mũi. Đầu gối
phải của tôi cũng đang chảy máu, nhuộm lên những cánh hoa đỏ thẫm. Ký ức
ngày đó sống lại trong tôi hiển hiện, như mới ngay hôm qua, như anh Vũ ở
ngay cạnh tôi đây, chưa bao giờ xa cả. Tôi xoa đầu gối mình, hôn lên
chiếc sẹo nhỏ.
Buổi sáng uể oải ở trường của tôi được đánh thức bởi giọng nói trẻ con nhí nhảnh của Uyên.
- Đi xem bóng rổ đi, chiều nay có Nguyễn Hoài Vũ, nhé!
- Ừ. Tôi trả lời bâng quơ.
-
Chưa có ai làm tớ không thể rời mắt như anh ấy! Cái đầu Uyên lúc lắc,
lần nào nhắc đến anh ta, trông cậu ấy cũng rất hào hứng.
Nguyễn
Hoài Vũ chơi bóng không thật điêu luyện, anh ta có lẽ hợp với bàn vẽ
hơn, việc đưa ra sân bóng chỉ là một chiêu thức câu khán giả, vừa nghĩ
tôi vừa cười thầm. Sân trường sôi động như trường học âm nhạc. Nguyễn
Hoài Vũ chơi được nửa trận thì rút vào vì chảy máu cam. Anh ta đi qua bệ
khán giả, gần kế chỗ tôi đứng. Tôi vô tình được chứng kiến rõ ràng từng
nét mặt của Nguyễn Hoài Vũ. Đôi mắt ướt đó rất ít chàng trai sở hữu.
Ngực tôi đập thình thịch. Anh ta ngước nhìn tôi, Ngày xưa, Vũ cũng từng
có đôi mắt đọng nước như thế. Ánh nhìn của anh ta như kéo tôi đi. Khi
Nguyễn Hoài Vũ bước vào phòng y tế, tôi đã đến chặn trước, nhìn chăm
chăm vào mắt anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn vào mắt tôi. Cái cách mà
anh ta dùng ngón tay lau máu cam cũng giống như...
Những
ngày gió to, tôi có thói quen đứng trên tầng cao nhất của trường học,
và bám chặt vào ban công, như thể sợ gió thổi mình bay mất. Hôm nay tôi
thấy rất nhiều chuồn chuồn. Chẳng có ai tội nghiệp như chúng, muốn khóc
mà không khóc được, chỉ biết giữ nước mắt. Đôi mắt chuồn chuồn như hai
viên ngọc màu lam, trong veo như những giọt nước ngày xưa tôi cùng mẹ
tưới cho vườn hoa cải vậy. Tôi bỗng nhớ mẹ hơn bao giờ hết, nhớ cả vườn
cải cuối mùa, bông hoa cải lụi tàn bầm giập trên đất, nơi bức tường có
những mái ngói già nua. Nguyễn Hoài Vũ có đôi mắt rất giống anh Vũ. Đứng
ở trên này tôi đang thấy anh ta, đôi mắt đó như muốn kéo tôi đi.
Rõ
ràng, những ngày này trôi qua thật không bình thường. Hôm nào đó trong
mơ tôi thấy Hoài Vũ. Anh ta đứng cùng tôi và bị gió cuốn trôi đi khi
trời mây trong nhẹ. Tôi gọi với theo. Vẫn ánh mắt ấy, đôi mắt to ướt, rỏ
từng giọt nước mắt kéo tôi đi. Hình như chiều hôm ấy, có người đã nhặt
được cánh diều mang tên anh Vũ.
Ngày đầy gió sương ở ga tàu…
Từ
nay muốn đi về thôn phải đi qua đường lớn. Căn nhà cũ của tôi chắc đã
cũ kĩ lắm rồi. Đang tiết trời mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ. Mặt trời mệt
mỏi, xe cộ nườm nượp, tôi đứng tần ngần…
Nguyễn Hoài Vũ đứng ở phía sau nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi băng qua đường. “Anh Vũ, anh Vũ, từ từ đã, anh đến từ bao giờ, anh đưa em đi đâu”.
Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, tôi mơ hồ thấy những
đường gân xanh xao. Tháo giày cao gót, tôi chạy theo Vũ, gió thổi làm
chiếc váy nhiều tầng của tôi bay lướt thướt. Chúng tôi chạy ngược gió,
đã thấy sương lưng lưng, lả tả hoa đào xoay tròn đỏ thắm. Máu chảy xuống
chân không đủ nhanh, nghẽn lại ở đầu gối phải. Tôi cúi người đưa tay
xoay lấy nó, vết sẹo nóng đỏ và hiện dần thành hình trái tim…
băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh...
Sinh viên nữ năm nhất của trường đại
học thấy Nguyễn Hoài Vũ là xôn xao. Người ta bàn tán anh ta là sinh viên
tài năng, tuyệt vời nhất. Vũ – cái tên đó làm tôi bỗng nhớ một cái gì
đó, hơi vu vơ bâng khuâng… Ngoại trừ một việc rắc rối xảy ra với cuốn
sách trên tay anh ta thì Nguyễn Hoài Vũ là người tôi sẽ chẳng bao giờ để
ý đến.
-
Nguyên Chi, bài tập triết học của em làm rất tốt! - Tôi chăm chú nhìn
cô giáo môn triết xinh xắn có đôi mắt nhung huyền. Đuôi tóc màu hung đỏ
của cô thật ấn tượng.
- Cách triển khai vấn đề rất có ý tưởng, lập luận logic!
“Thế
giới của Sophie” – một tiểu thuyết về lịch sử triết học đã giúp tôi.
Tôi bị bắt mắt ngay từ lúc thấy nó được dựng trang trọng trong thư viện.
Bìa sách màu đỏ thẫm, in hình những làn khói hồng tan loãng trong không
khí, con thỏ nhàn nhạt vụt ra từ chiếc mũ ảo thuật hiện lên mông lung
trước mắt tôi. Đúng lúc ấy thì Nguyễn Hoài Vũ đi qua, không thể tin được
là anh ta cũng có cuốn sách ấy. Tôi đoái mắt nhìn theo, vừa ngạc nhiên,
vừa thầm thán phục. Miếng kẹp sách đang nằm ở hơn nửa cuốn sách, hẳn
anh ta đọc gần xong rồi. Biết tìm đọc “Thế giới của Sophie”, xem ra gout
đọc sách cũng không tồi.
-
Nhưng cô sinh viên năm nhất, em không được dùng màu mực đỏ thẫm để làm
bài, tôi đã dễ tính đấy nhé! - Lúc này Nguyễn Hoài Vũ đã đi qua cửa lớp
tôi, miệng huýt sáo và tay đặt cuốn sách lên trước mặt, nhíu mắt lại che
nắng. Tôi có nghe thoáng qua lời nói của cô giáo nhưng lại mải để tâm
suy nghĩ về điều khác. Chỉ cần đảm bảo dùng một màu mực, tôi nghĩ, vả
lại, đó cũng là màu sắc kích thích tốt trí óc.
-
Em không trả lời tôi sao? - Cô giáo gõ mạnh tay xuống bàn, tôi giật
mình, lúng túng. Mấy người ngồi phía sau bĩu môi, đắc ý: “Chúa lơ
đãng!”. Tôi nhìn theo cô giáo đang bực mình tiến lên phía bục giảng, mà
không biết phải nói gì.
Bước
dọc theo hành lang nơi Nguyễn Hoài Vũ đi qua lúc nãy, tôi ngồi lại ở
một cái hồ bé. Trời mùa đông, sương trắng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Chút
sắc vàng của những chiếc lá úa cuối cùng đang nối nhau thả mình xuống
dòng sông thật yếu ớt. Nước dềnh lên, dập xuống, nhấn chìm những cây con
mảnh dẻ, bé bỏng bên hồ, còn mặt hồ vẫn lạnh lùng phẳng lặng. Lòng tôi
hướng về ngày xưa, chút kỉ niệm tuổi thơ mong manh hiện về như gợn sóng
nhỏ. Quá khứ năm tám tuổi của tôi tràn ngập hình ảnh của Vũ. Anh không
phải là người ở đây. Mẹ tôi bảo bác Tâm ở ngoài Bắc làm ăn thua lỗ nên
đưa anh về đây sống.
Bác
Tâm là một người tử tế và hiền hậu, ở trọ sát vách với nhà tôi. Tôi còn
nhớ lần đầu tiên gặp Vũ, anh trắng trẻo, sáng sủa, và cao hơn hơn tôi
một cái đầu. Hiếm có đứa trẻ vùng quê nào được như anh, Vũ nổi bật giữa
bầy trẻ con đen nhẻm. Mẹ tôi thường hay mang quà bánh sang cho anh. Mùa
hoa cải nở vàng, tôi chạy ngang qua khu vườn mà gọi Vũ. Căn nhà của anh
có những mái ngói già nua, Vũ hay ngồi bên cửa sổ mỗi lúc cơn gió đi qua
làm phiến cửa gỗ kêu cót két. Bức tường đá qua nhà anh có những hốc
nhỏ, tôi kiễng chân leo lên và Vũ vịn tay cho tôi qua. Tôi bỗng nhớ đến
câu chuyện nàng công chúa và chàng hoàng tử mà anh đã kể, cảnh tượng của
chúng tôi lúc này như đang cùng nhau chạy trốn khỏi vua cha. Tôi nhìn
Vũ và mỉm cười. Băng qua vườn hoa cải, váy tôi có dính một ít đất, anh
nắm lấy tay tôi. Tôi biết, Vũ cũng muốn trở thành hoàng tử.
Những
buổi chiều tàn qua đi nhanh chóng đánh dấu một ngày làm việc mệt nhọc.
Tôi bước nhanh chân trên những con ngõ chưa kịp tỏ ánh đèn, nơi ấy những
cành hoa yếu ớt đang cố vươn ra những khung cửa để ngỏ. Không có gì rực
sáng hơn ánh đèn đầu tiên trong căn phòng mình sau hơn nửa tiếng đồng
hồ len qua những con ngõ tối. Tôi thở nhẹ, bật đèn và buông lỏng mình.
Cảnh bố tôi đang ngồi tựa trên tràng kỷ làm tim tôi đánh thót.
- Bố đang uống rượu đấy ạ, cho con uống cùng.
- Cái này của tao không dùng cho đàn bà - Bố hất hàm, không thèm nhìn tôi.
-
Bố vẫn ôm eo các cô, mơn trớn họ, cùng họ uống đấy thôi. Nhìn bố đê mê,
chắc là rượu ngon lắm! - Tôi không nhớ là cách đây bao lâu nữa, mình
dùng cách ăn nói xấc xược này để nói chuyện với bố. Ngoài những điều mà
tôi cực ghét và căm thù ở ông, tôi vẫn thích cách bố uống rượu, nhất là
chọn ly. Ly thủy tinh màu bạc như đang tan ra, màu nước sóng sánh, in
những hoa văn trên bề mặt rượu.
- Con ranh! Câm mồm và cút vào phòng mày đi.
Bố
hất rượu vào người tôi. Tôi thấy những giọt rượu bé nhỏ li ti len qua
từng lớp váy chảy xuống tê rân rân và dừng lại ở vết sẹo đầu gối phải.
Vào mùa này, vết sẹo đó hay bị sưng tấy lên. Tôi thả mình xuống giường,
trần nhà trắng toát và quá ư sạch sẽ làm cho ý nghĩ tôi mệt mỏi. Một
giấc ngủ ngắn đến với tôi, mang theo những mộng mị chập chờn, Vũ đang
ngồi bên cửa sổ và bị gió thổi đi. Anh cứ bay như thế, tôi gọi mãi mà
anh không trả lời. Tôi nhìn chăm chăm vào anh. Hình như chiều hôm ấy có
một cánh diều nhỏ mang tên Vũ bị thả trôi giữa trời… Giấc mơ này đến với
tôi không phải lần đầu, nó cứ lặp đi lặp lại, nhức nhối trong lòng như
có kim châm phải.
Ngày
trước, quá lo sợ trước giấc mơ đó, tôi chạy vội đến kể cho Vũ. Hôm đấy
cửa sổ nhà anh bị đóng kín. Tôi tự nhủ có lẽ Vũ bị gió cuốn đi thật rồi.
Bác Tâm khăn gói đi xa mấy ngày và mang về khuôn mặt anh Vũ trắng xanh.
Mắt đăm đăm nhìn anh, lòng tôi đầy thắc mắc. Vũ nhìn tôi, anh không đưa
tôi qua bức tường nữa, anh chỉ ngồi thế thôi. Hoa cải đã hết mùa, vàng
héo và rụng rơi. Những cánh hoa xám đã muốn ẩn mình trong đất. Anh Vũ
xanh và mệt mỏi. Vũ không còn đủ sức vẽ tranh và kể chuyện cho tôi nữa.
Một hôm, anh bảo muốn đi chơi. Lúc đó đã là mùa xuân, anh cho tôi nhiều
bức vẽ có hình quả táo đỏ. Vũ kể anh đã thấy những quả táo bóng láng này
bày trong tủ kính long lanh trông rất đẹp, quả táo nhòe đi khi phiến
băng tan ra. Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà
là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất
lạnh.
Cuối
xuân hoa đào nở rộ. Những khu vườn cuối thôn sáng hồng lả tả những cánh
đào. Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, Vũ kéo tôi chạy, tôi
mơ hồ thấy những đường gân xanh xao. Lần đầu tiên anh chạy ngược với
gió mà không bị trôi đi. Vũ kéo tôi chạy nhanh, tôi vừa chạy vừa ngã,
đầu gối phải bị xây xước nhiều. Hoa đào xoay tròn trên đầu chúng tôi,
cánh hoa xinh xắn, sương lưng lưng dường như cố muốn giữ cánh hoa trên
bầu trời xoay mãi. Vũ thở dốc và ho hồng hộc, anh ôm lấy cổ và bầu ngực.
Những dòng máu đỏ đang chảy, như thể anh đang khóc bằng mũi. Đầu gối
phải của tôi cũng đang chảy máu, nhuộm lên những cánh hoa đỏ thẫm. Ký ức
ngày đó sống lại trong tôi hiển hiện, như mới ngay hôm qua, như anh Vũ ở
ngay cạnh tôi đây, chưa bao giờ xa cả. Tôi xoa đầu gối mình, hôn lên
chiếc sẹo nhỏ.
Buổi sáng uể oải ở trường của tôi được đánh thức bởi giọng nói trẻ con nhí nhảnh của Uyên.
- Đi xem bóng rổ đi, chiều nay có Nguyễn Hoài Vũ, nhé!
- Ừ. Tôi trả lời bâng quơ.
-
Chưa có ai làm tớ không thể rời mắt như anh ấy! Cái đầu Uyên lúc lắc,
lần nào nhắc đến anh ta, trông cậu ấy cũng rất hào hứng.
Nguyễn
Hoài Vũ chơi bóng không thật điêu luyện, anh ta có lẽ hợp với bàn vẽ
hơn, việc đưa ra sân bóng chỉ là một chiêu thức câu khán giả, vừa nghĩ
tôi vừa cười thầm. Sân trường sôi động như trường học âm nhạc. Nguyễn
Hoài Vũ chơi được nửa trận thì rút vào vì chảy máu cam. Anh ta đi qua bệ
khán giả, gần kế chỗ tôi đứng. Tôi vô tình được chứng kiến rõ ràng từng
nét mặt của Nguyễn Hoài Vũ. Đôi mắt ướt đó rất ít chàng trai sở hữu.
Ngực tôi đập thình thịch. Anh ta ngước nhìn tôi, Ngày xưa, Vũ cũng từng
có đôi mắt đọng nước như thế. Ánh nhìn của anh ta như kéo tôi đi. Khi
Nguyễn Hoài Vũ bước vào phòng y tế, tôi đã đến chặn trước, nhìn chăm
chăm vào mắt anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn vào mắt tôi. Cái cách mà
anh ta dùng ngón tay lau máu cam cũng giống như...
Những
ngày gió to, tôi có thói quen đứng trên tầng cao nhất của trường học,
và bám chặt vào ban công, như thể sợ gió thổi mình bay mất. Hôm nay tôi
thấy rất nhiều chuồn chuồn. Chẳng có ai tội nghiệp như chúng, muốn khóc
mà không khóc được, chỉ biết giữ nước mắt. Đôi mắt chuồn chuồn như hai
viên ngọc màu lam, trong veo như những giọt nước ngày xưa tôi cùng mẹ
tưới cho vườn hoa cải vậy. Tôi bỗng nhớ mẹ hơn bao giờ hết, nhớ cả vườn
cải cuối mùa, bông hoa cải lụi tàn bầm giập trên đất, nơi bức tường có
những mái ngói già nua. Nguyễn Hoài Vũ có đôi mắt rất giống anh Vũ. Đứng
ở trên này tôi đang thấy anh ta, đôi mắt đó như muốn kéo tôi đi.
Rõ
ràng, những ngày này trôi qua thật không bình thường. Hôm nào đó trong
mơ tôi thấy Hoài Vũ. Anh ta đứng cùng tôi và bị gió cuốn trôi đi khi
trời mây trong nhẹ. Tôi gọi với theo. Vẫn ánh mắt ấy, đôi mắt to ướt, rỏ
từng giọt nước mắt kéo tôi đi. Hình như chiều hôm ấy, có người đã nhặt
được cánh diều mang tên anh Vũ.
Ngày đầy gió sương ở ga tàu…
Từ
nay muốn đi về thôn phải đi qua đường lớn. Căn nhà cũ của tôi chắc đã
cũ kĩ lắm rồi. Đang tiết trời mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ. Mặt trời mệt
mỏi, xe cộ nườm nượp, tôi đứng tần ngần…
Nguyễn Hoài Vũ đứng ở phía sau nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi băng qua đường. “Anh Vũ, anh Vũ, từ từ đã, anh đến từ bao giờ, anh đưa em đi đâu”.
Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, tôi mơ hồ thấy những
đường gân xanh xao. Tháo giày cao gót, tôi chạy theo Vũ, gió thổi làm
chiếc váy nhiều tầng của tôi bay lướt thướt. Chúng tôi chạy ngược gió,
đã thấy sương lưng lưng, lả tả hoa đào xoay tròn đỏ thắm. Máu chảy xuống
chân không đủ nhanh, nghẽn lại ở đầu gối phải. Tôi cúi người đưa tay
xoay lấy nó, vết sẹo nóng đỏ và hiện dần thành hình trái tim…