™•¤°»Vick«°¤•™
Du tựa đầu trên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài khoảng sân có chiếc thùng
thư màu đỏ. Duy lại lần nữa, trở về từ những mảng kí ức… nhưng không còn
cồn cào và ám ảnh như trước.
Thùng thư màu đỏ
Du
khẽ nhướn mày, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua khe cửa sổ làm nó
choàng tỉnh giấc. Nằm yên, cuộn mình trong chăn, nó tự hỏi ngày hôm nay
sẽ khác hôm qua thế nào. Thời gian như ngừng lại, không hiện tại và
tương lai, chỉ quá khứ đong đầy không gian. Cảm giác trống rỗng khiến nó
ngây ngô. Du ngồi phắt dậy, để mặc bàn chân trần đi trên nền đất lạnh.
Chợt nhớ một chuyện cần phải làm, nó bước ra cổng, mở thùng thư và xem
liệu có bức thư nào từ Duy không.
Sân vườn
trước đầy lá rơi, chẳng ai buồn quét dọn. Màu vàng úa cũ kĩ trải đều
trong không gian đượm chút khô hanh của tháng Ba. Một cơn gió thổi xuyên
qua váy voan mỏng màu trắng, làm nó khẽ rùng mình. Cái thùng thư màu đỏ
vẫn nằm yên vị như đã phủ một lớp bụi thời gian. Trống rỗng. Như đầu óc
của nó bây giờ. Và rồi, sực nhớ ra điều gì đó, Du khóc, khụy xuống. Duy
đi thật rồi, rời xa nó. Cảm giác mặt đất dưới chân sắp đổ sụp xuống
khiến nó chao đảo. Kí ức ùa về, cứa vào tim thêm một vết cắt.
3 tháng trước
Du
khoác lên mình chiếc váy đen. Nó hướng mình về phía bờ kia Đại Tây
Dương, nơi Duy đang yên nghỉ. Những cánh hoa cúc trắng tung bay theo
chiều gió. Một ngày mùa đông se lạnh.
Cái nhìn thẩn thơ.
Nửa vòng Trái đất.
Nửa vòng xa cách.
Một tình yêu dang dở.
Một niềm đau…
Quá khứ không ngủ yên.
Du
và Duy, không phải ngẫu nhiên đều bắt đầu bằng kí tự D. Do bố mẹ chúng
là bạn thân thiết đến nỗi họ minh chứng tình bạn của mình bằng hôn ước
cho những đứa con. Duy và Du cùng nhau lớn lên. Chẳng khó hiểu gì khi
Duy biết cả việc Du có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt hay Du biết Duy có
bao nhiêu vết sẹo trên người. Thế đấy, ngày qua ngày, tháng qua tháng,
năm tiếp năm…
Chúng nó làm đám cưới ở tuổi lên năm. Trò chơi con nít ngây ngô. Hẹn ước nhau bằng cái ngoéo tay.
Chúng nó cãi vã nhau, hờn giận nhau. Thằng bé thích trò đánh nhau, con bé thích trò công chúa.
Chúng
nó dắt nhau qua đoạn đường đến trường Tiểu học. Thằng bé tỏng ngỏng đi
trước để con bé với hai cái balo nặng trịch theo sau.
Chúng nó chọc ghẹo nhau. Vì giọng e é của thằng bé mới lớn, vì cái điệu đà thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Chúng nó đèo nhau qua những mùa dấu yêu.Thằng con trai to xác với nụ cười trẻ thơ và cô bé tóc bím với đôi mắt to tròn.
Chúng thích nhau.
Và rồi chúng nó yêu nhau…
18
tuổi. Duy đánh dấu cột mốc tình yêu của chúng bằng lời hẹn ước sẽ trở
về vào những ngày hè. Duy sang Mỹ du học, ở cùng bố đang công tác ở
Thành phố biển xinh đẹp - Miami, bang Florida, Mỹ.
Du
khóc. Nó biết khoảng cách xa xôi không ngăn cản hai trái tim đã cùng
nhịp đập. Chỉ sự trống vắng bên cạnh và nỗi cô đơn như đang siết chặt
nó. Những dòng thư, những dòng thương nhớ theo trang giấy trắng lấp đầy
nỗi khát khao.
Hè ấy, Duy về. Chúng nó như chưa từng xa cách. Cùng làm thêm tại tiệm café Mây. Cùng đùa giỡn.
-Dành
dụm tiền làm thêm tới năm sau nữa là đủ. Tớ sẽ dẫn cậu dạo quanh Miami,
tận hưởng ánh nắng chói chang của Florida. Sẽ là hướng dẫn viên của
riêng cậu thôi. - Duy cười thật tươi, hai con mắt tít lại và nắm chặt
lấy tay nó.
Du mỉm cười. Tin tưởng.
Thế
mà… Hạt giống mà Chúa ban tặng cho những kẻ đang yêu là hạnh phúc bất
tận, những niềm vui nhỏ bé và những kí ức ngọt ngào. Rồi chính nó lại
gieo rắc cho họ (những kẽ đã yêu nhau) những niềm đau khó nguôi ngoan,
những virus “nỗi nhớ” bám víu ăn mòn bản thân, tâm trí và cả trái tim
con người.
Thư gửi Duy (1 tháng lẻ 3 ngày kể từ ngày Duy mất)
From: Du
Hà Nội
Duy
khờ khạo. Duy ngốc nghếch. Nếu cậu không đi sang đấy, nếu vào ngày đó
cậu ở nhà và viết thư cho tớ, nếu… thì giờ tớ sẽ không khóc, không buồn
vì sự thiếu vắng ấy. Giá như tớ có đủ sự mạnh mẽ để quên Duy đi. Giá
như…
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày…
Tớ
vẫn đều đặn mở hòm thư. Thật ngốc nghếch, thời nay ai còn viết thư mực
cho nhau như Du và Duy nhỉ? Nếu mail, chat thì phải nhanh không? Cậu vẫn
bảo những người lãng mạn không bao giờ tìm lý do cho hành động kì hoặc
của mình? Chính vì thế tớ cũng chẳng cần lí do tại sao tớ lại viết bức
thư này, dù biết nó sẽ không bao giờ đến tay cậu.
Tớ
giận cậu. Ngày đi du học bên Mỹ, cậu đã bảo sẽ vẫn gửi thư một lần
trong tuần cho tớ. Giờ, cậu đã không thể thực hiện lời hứa đó. Tớ giận
cậu vì những dự định tương lai hai đứa ắp ủ rồi sẽ dang dở, tớ giận vì
sẽ chẳng bao giờ được thấy cậu nữa, sẽ không còn ai nghe chuyện con mèo ú
dạo này thế nào, chuyện bài vở ra sao, về cây xương rồng cậu tặng giờ
thế nào.Tớ giận cậu vì những lí do ngờ nghệch nhất. Giận chỉ là để cậu
sẽ lại xuất hiện với một dáng vẻ hối lỗi đáng yêu, rồi sẽ xin lỗi, vỗ về
tớ như ngày trước.
Dạo
này vào đông, trời Hà Nội lạnh lắm. Có lần tớ hỏi: “Tại sao giữa những
ngón tay lại có khe hở, chúng không dính vào nhau thế?” Cậu bảo: “Đó là
vì chúng cần chỗ cho một bàn tay khác đan vào, để ấm hơn ấy.”
Du
đang tự đan hai bàn tay mình vào nhau này, nhưng chả ấm tý nào
cả. Không biết khi nào tớ sẽ thôi viết thư cho Duy, thôi nghĩ về Duy. Đó
cứ như một thói quen. Mà thói quen thì khó bỏ được lắm.
À!
Mà thùng thư đi đã đầy rồi đấy còn thùng thư đến vẫn trống, thiếu thư
của cậu đấy. Bác đưa thư ngày nào cũng đến và tỏ vẻ khó chịu. Bởi những
bức thư gửi đi tớ chẳng hề có địa chỉ đến, kể từ ngày cậu mất. Chắc bác
ấy bực mình lắm. Mà ở đây dường như chỉ có nhà tụi mình là còn thùng thư
Duy nhỉ? Mẹ bảo sẽ cất đi nhưng Du không chịu. Lỡ nếu một ngày nào đó
cậu gửi thư cho tớ từ một nơi nào đó thì sao.
Khuya rồi. Tớ phải đi ngủ đây.
P.S: Giá như sáng mai thức dậy, Duy cho Du biết Du phải làm gì để quên được Duy, để bắt đầu một cuộc sống mới.
To: Duy
Somewhere in heaven.
Du
xỏ chân vào đôi dép lào, nó đút lá thư vừa viết vào hòm thư đi và không
quên ngước nhìn lên bầu trời đêm trên cao kia. Một vì sao nhấp
nháy. Một ngày lại trôi qua. Giá như thời gian là liều thuốc chữa lành
tất cả.
Hai ngày.
Ba ngày…
Ngày thứ n.
Du
choàng cái áo len xanh mỏng, nó lại bước đến gần hòm thư màu đỏ. Một
chú chim sẻ đang đậu và say sưa cất tiếng hót. Du mở nắp đậy với niềm hy
vọng ngu ngơ, một thói quen không bỏ được. Một lá thư màu trắng nằm gỏn
gọn và im lìm như thể đã yên vị ở đó từ lâu lắm rồi. Bức thư không ghi
địa chỉ người gửi. Chỉ cái tên Du được viết nắn nót ở góc cuối bên
trái. Tò mò, Du hít thở thật sâu, không nén được sự xúc động. Đôi mắt
không thần sắc ánh lên chút sinh khí. Du căng to con mắt sưng phồng và
rồi sững sờ đến nỗi, để một làn gió nhẹ nhàng cuốn bức thư đi.
Là Duy.
Letter from heaven
Thư gửi Du
To: Du
Du
à! Duy rất tiếc vì không tiếp tục viết thư cho Du được nữa! Đây có lẽ
là bức thư cuối cùng của tớ. Nếu một ngày nào đó vắng tớ, cậu hãy mỉm
cười và tiếp tục làm những công việc mà mình thích. Hạnh phúc nằm trong
tầm tay mình mà. Cậu còn nhớ dự định hè này của chúng mình không? Hãy
hoàn thành nó giùp tớ nhé.
Duy.
Là nét chữ của Duy. Nó tự hỏi mình có đang chìm vào trong giấc chiêm bao không. “Đúng rồi! Dự định còn dang dở.” - Du thì thầm.
Quán café Mây
Mây
là quán café mà Du và Duy thường xin làm partime mùa hè. Sự đơn giản,
thiết kế mộc mạc và chút hương sen tỏa từ cái hồ nhỏ ở giữa quán mang
đến sự yên bình dễ chịu. Thật tuyệt vời khi thưởng thức bánh quy hạnh
nhân và trà sen trong một chiều đượm chất Hà Nội. Du ngồi thờ một gốc
quán. Nơi đây khơi gợi nó nỗi đau. Thần sắc có khá hơn nhưng tâm trạng
của Du vẫn chưa thoát khỏi kí ức ngày hôm qua.
-Hello girl. What’s wrong with your face?
Du
ngoảnh đầu, một cậu bạn với nét Việt phảng phất Tây với sống mũi rất
cao và đôi mắt màu xanh lục đẹp tuyệt. Chắc là con lai. Hình như cậu ta
vừa bắt chuyện với nó. Nó nhìn bộ đồng phục mình đang mặc và dòm bộ quần
áo của cậu ta. Là đồng nghiệp mới. Du nở một nụ cười gượng gạo.
-Is there something sticked on my face?
-A sad smile makes your face look bad.
-Oh! That’s my problem. Not yours.
Sau
một hồi hỏi anh quản lý, Du biết cậu ta tên Marco, là sinh viên, sang
Việt Nam du lịch bụi, nhưng đến Hà Nội này được vài ngày thì bị cướp
sạch. “Hộ chiếu, visa, vé máy bay,
tiền… đều biến mất cái vèo sau một động tác dứt khoác của tên cướp. Rất
may, bộ quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn” - anh quản lý phì cười.
Đúng
là không nơi đâu bằng đất thị thành, mọi thứ sẽ biến chuyển nhanh
chóng. Dù bạn giàu có, nghèo khổ… thì hãy cứ tiếp tục mà sống. Trong
thời gian chờ đợi cấp lại hộ chiếu và có tiền vé máy bay, Marco xin vào
làm ở quán .
-Cậu ta là con lai Việt-Ý đấy, nói tiếng Việt không rành lắm. Nếu rảnh thì em chỉ cậu ta phụ anh.
Du nhìn cậu bạn và vô tình bị chớp cái nhìn trộm. Cậu ta nháy mắt điêu luyện như một play-boy, tỏ ra vẻ hiểu ý.
-Đúng
là đồ lừa tình. What a donkey love!!! Nó vừa la bằng hai thứ tiếng, dù
sao cậu ta cũng chả biết, huống chi là thứ tiếng việt made-by-DU. Một
tên khờ. Cứ làm như thể mình hấp dẫn.
Tan ca. Du nhanh chóng thay đồ. Marco cũng cất vội đồ bước theo sau.
-Xe không?
-Không.cảm ơn.
Ít
ra nó cũng không bị vẻ ngoài cậu ta làm cho mình mê muội. Du nhìn cậu
bạn bự con trên chiếc Cup màu vàng mượn tạm của anh quản lý trông thật
buồn cười. Chẳng khác nào chú gấu trắng đang cưỡi trên mình em vịt bé
bỏng. Ngộ nghĩnh đến độ không nhịn được, Du bật cười thành tiếng. Lần
đầu tiên sau 3 tháng, nó cười.
Ngoài phục vụ nó kiêm luôn làm
gia sư tiếng Anh cho cậu bạn. Đơn giản vì tiếng Anh của nó khá nhất
quán. Marco khá là “dễ dạy”, ngoại trừ việc cách đây vài hôm, cậu gây ra
một vài rắc rối khá lớn cho quán. "Gì quí khách muốn dùng hả?” (thay vì nói: “Quí khách muốn dùng gì ạ?”). Du phải đến xin lỗi và năn nỉ làm nguôi cơ giận của vị khách nọ.
-Tiếng Việt khá lên rồi đấy. - Du vỗ vai Marco tán thưởng.
-Cảm ơn. Nhờ bạn. Mai chở tôi vòng quanh Hà Nội nhá.
-Ok.
Đã
lâu rồi Du không dạo phố. Hít thở chút không khí cũng không tệ. Marco
đèo Du đi quanh Hà Nội phố. Nằm giữa hồ Tây và hồ Trúc Bạch, đường Thanh
Niên là con đường lãng mạn nhất của Hà Nội. Ngoài tên gọi cũ là đường
Cổ Ngư, Du và Duy vẫn thường đặt cho con đường này một cái tên: đường
Tình Yêu. Hàng cây vẫn xanh thế, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Du nhớ về Duy,
kỉ niệm thoáng qua và ngọt ngào, thêm tí vị đắng. Phố Nguyễn Du nằm bên
bờ hồ Thuyền Quang thơ mộng, còn được coi là phố của giới văn nghệ sĩ.
Vào mua thu, phố làm xao xuyến trái tim người Hà Nội bởi hương hoa sữa
ngọt ngào. Nó hít thở thật sâu, uống vị ngọt ấy vào từng lá phổi, rót sự
sống ấy đang ngập tràn đất trời. Du dần cảm giác mình đang sống chứ
không chỉ tồn tại.
“Hà Nội mùa này đẹp lắm, Duy à!”. Du chợt ngân nga câu ca bài Em ơi Hà nội phố.
Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đã chờ ai, tóc xõa vai mềm…
-Missing someone? Giọng Marco vang lên.
-À!
Một người bạn, một người đặc biệt. Một người tớ vô cùng yêu quí. Dù
không gặp cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy luôn ở cạnh tớ. - Du nói, giọng lạc
hẳn đi.
Marco im lặng, nhẹ nhàng choàng tay về
phía sau, nắm lấy tay nó. Ấm áp lạ thường. Du có biết, Marco đang để gió
cuốn lấy đau thương và sống mũi cậu cay cay.
Em bước trong mùa hoa sữa hoà quyện vào gió… quyện vào những yêu thương trên những phố phường tấp nập.
Bắt đầu một kết thúc
Du
nghịch chiếc headphone handmade với hai tai nghe là hai vỏ ốc khá là
lạ. Nó được đặt vào ngăn đựng đồng phục của Du hồi chiều. Quán sắp đóng
cửa. Marco đang giúp nó dọn dẹp mớ đồ còn lại và nó thì ngồi không.
-Áp nó vào tai, cậu sẽ nghe tiếng sóng biển Florida đấy.
Du mỉm cười nhìn cậu bạn. Rồi chợt giật mình lấy làm lạ. “Florida ư?” - Du nhủ thầm.
-Là quà của Duy. Cậu ấy định tặng cậu vào dịp Hè này, tiếc là không thể.
Marco vừa nói, vừa kéo ghế ngồi đối diện Du. Trong phúc chốc, Du ngạc nhiên đến mức nói nên lên.
-Cậu
đừng nói, hãy nghe tớ. Tớ quen Danny (tên tiếng anh của Duy) khi cậu ấy
qua Miami du học. Cậu ấy thật sự rất dễ mến và đáng quí. Cậu ấy kể về
cậu, về dự định làm thêm mùa hè của hai người, về những dòng thư và về
Hà nội, về Việt Nam - quê hương của mẹ tớ. Vào một hôm, tụi tớ đi đến bờ
biển bằng chiếc xe hơi cũ mà tớ mới tậu về. Cậu ấy định lượm vỏ ốc
làm“Headphone sóng biển” tặng cậu. Trên đường về, tớ cầm lái và tớ vẫn
nhớ rõ vẽ mặt hân hoan như thế nào của Danny lúc ấy. Rồi, chiếc xe bỗng
xịt lốp, trượt dài, đâm mạnh vào lan can chắn quanh lề. Máu. Nhiều lắm.
Và Danny không qua khỏi. Tớ, chết tiệt, lại không sao cả.
Du cố lắng nghe phát âm tiếng việt lờ lợ của Marco. Nó thấy tai mình ù đi, mắt mờ dần, chỉ kịp cất giọng trong tiếng nấc:
-Vậy lá thư… lá thư đó là của ai?
-Là
của tớ. Tớ đã giả nét chữ của Danny. Lúc tớ về đây, tìm theo địa chỉ
trên thư, đứng trước nhà cậu mấy ngày liền, thấy cậu gầy gò và gần như
tắt hết sinh lực. Tớ muốn giúp cậu có lại niềm tin vào cuộc sống. Và tớ
không muốn để cậu chìm vào vô vọng. Danny càng không muốn như vậy.Và vì
thế tớ lén đút bức thư vào chiếc hòm thư màu đỏ. Tất cả là lỗi của tớ,
nếu tớ không mua chiếc xe quỉ quái đó. Là tớ cầm lái. Là lỗi của tớ.
Giọng Marco nghẹn đi, khóe mắt ướt, hai bàn tay run run nắm chặt vào nhau.
-Vụ mất hành lý, tất cả… tại sao đến giờ cậu mới nói?
-Chuyện
tớ mất hành lý, tiền, giấy tờ là thật, cậu hãy tin tớ… Tớ không muốn
lừa dối cậu, chỉ là lúc đầu tớ không biết nói thế nào với cậu.
Ánh
mắt Marco dưới ngọn đèn chân thật và không giả dối. Có điều, Du cần
thời gian để chấp nhận Marco là người gây ra cái chết cho Duy. Nó cần
thời gian để học cách tha thứ.
Hai hôm sau, Du
không đến quán. Marco cũng không điện thoại nó. Du tựa đầu trên khung
cửa sổ, nhìn ra ngoài khoảng sân có chiếc thùng thư màu đỏ. Duy lại lần
nữa, trở về từ những mảng kí ức… nhưng không còn cồn cào và ám ảnh như
trước.
Có thư mới. Của Marco.
Thư gửi Du
To: Du
Thật
khó khăn khi trở về Việt Nam. Đối diện với cậu. Tớ đã tự nhốt mình 3
tháng trong phòng, không ra ngoài. Lúc đó tớ cực kì sợ ánh sáng. Tớ tự
vằn vặt mình vì Danny. Tớ nghĩ về cậu. Về nỗi đau mà cậu cũng đang chịu
bên kia nửa quả địa cầu. Và tớ càng không thể tha thứ cho mình, dù đó
chỉ là một tai nạn và tớ không bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng người cầm
lái hôm đó vẫn cứ là tớ, chiếc xe khốn kiếp vẫn cứ là của tớ. Thật khó
khăn để tự lừa dối rằng mình không phải là thủ phạm… Cho tới một ngày,
mẹ tớ bước vào phòng và bảo rằng: “Hãy tập tha thứ cho bản thân mình
trước rồi người khác mới có thể tha thứ cho ta”. Cậu biết không?Tớ như
tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Và tớ thấy ánh sáng đằng sau bức tường kia.
Một
tuần sau đó, tớ trở lại là mình và nhanh chóng soạn hành lý, bay về
Việt Nam để gặp cậu. Tớ không mong cậu tha thứ, tớ chỉ muốn cậu trở về
là cậu như ngày xưa, là cô bé hồn nhiên và nhiều hoài bão như Danny vẫn
thường hay kể.
Tớ muốn cậu biết điều này vì tớ sẽ về Mỹ hôm nay . Tớ luôn mong thấy cậu lần nữa.
I really like you.
Let’s smile.
From: Marco.
1 tháng sau
Du đeo cái headphone con ốc vào tai. Đi máy bay lần đầu thật không dễ chịu tí nào. “Theo kế hoạch của tụi mình đấy, Duy à.” - Du nhủ -“Tớ sẽ tìm Marco và nhờ cậu ấy làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ thay cho cậu”.
Miama! Thẳng tiến nào.
thư màu đỏ. Duy lại lần nữa, trở về từ những mảng kí ức… nhưng không còn
cồn cào và ám ảnh như trước.
Thùng thư màu đỏ
Du
khẽ nhướn mày, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua khe cửa sổ làm nó
choàng tỉnh giấc. Nằm yên, cuộn mình trong chăn, nó tự hỏi ngày hôm nay
sẽ khác hôm qua thế nào. Thời gian như ngừng lại, không hiện tại và
tương lai, chỉ quá khứ đong đầy không gian. Cảm giác trống rỗng khiến nó
ngây ngô. Du ngồi phắt dậy, để mặc bàn chân trần đi trên nền đất lạnh.
Chợt nhớ một chuyện cần phải làm, nó bước ra cổng, mở thùng thư và xem
liệu có bức thư nào từ Duy không.
Sân vườn
trước đầy lá rơi, chẳng ai buồn quét dọn. Màu vàng úa cũ kĩ trải đều
trong không gian đượm chút khô hanh của tháng Ba. Một cơn gió thổi xuyên
qua váy voan mỏng màu trắng, làm nó khẽ rùng mình. Cái thùng thư màu đỏ
vẫn nằm yên vị như đã phủ một lớp bụi thời gian. Trống rỗng. Như đầu óc
của nó bây giờ. Và rồi, sực nhớ ra điều gì đó, Du khóc, khụy xuống. Duy
đi thật rồi, rời xa nó. Cảm giác mặt đất dưới chân sắp đổ sụp xuống
khiến nó chao đảo. Kí ức ùa về, cứa vào tim thêm một vết cắt.
3 tháng trước
Du
khoác lên mình chiếc váy đen. Nó hướng mình về phía bờ kia Đại Tây
Dương, nơi Duy đang yên nghỉ. Những cánh hoa cúc trắng tung bay theo
chiều gió. Một ngày mùa đông se lạnh.
Cái nhìn thẩn thơ.
Nửa vòng Trái đất.
Nửa vòng xa cách.
Một tình yêu dang dở.
Một niềm đau…
Quá khứ không ngủ yên.
Du
và Duy, không phải ngẫu nhiên đều bắt đầu bằng kí tự D. Do bố mẹ chúng
là bạn thân thiết đến nỗi họ minh chứng tình bạn của mình bằng hôn ước
cho những đứa con. Duy và Du cùng nhau lớn lên. Chẳng khó hiểu gì khi
Duy biết cả việc Du có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt hay Du biết Duy có
bao nhiêu vết sẹo trên người. Thế đấy, ngày qua ngày, tháng qua tháng,
năm tiếp năm…
Chúng nó làm đám cưới ở tuổi lên năm. Trò chơi con nít ngây ngô. Hẹn ước nhau bằng cái ngoéo tay.
Chúng nó cãi vã nhau, hờn giận nhau. Thằng bé thích trò đánh nhau, con bé thích trò công chúa.
Chúng
nó dắt nhau qua đoạn đường đến trường Tiểu học. Thằng bé tỏng ngỏng đi
trước để con bé với hai cái balo nặng trịch theo sau.
Chúng nó chọc ghẹo nhau. Vì giọng e é của thằng bé mới lớn, vì cái điệu đà thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Chúng nó đèo nhau qua những mùa dấu yêu.Thằng con trai to xác với nụ cười trẻ thơ và cô bé tóc bím với đôi mắt to tròn.
Chúng thích nhau.
Và rồi chúng nó yêu nhau…
18
tuổi. Duy đánh dấu cột mốc tình yêu của chúng bằng lời hẹn ước sẽ trở
về vào những ngày hè. Duy sang Mỹ du học, ở cùng bố đang công tác ở
Thành phố biển xinh đẹp - Miami, bang Florida, Mỹ.
Du
khóc. Nó biết khoảng cách xa xôi không ngăn cản hai trái tim đã cùng
nhịp đập. Chỉ sự trống vắng bên cạnh và nỗi cô đơn như đang siết chặt
nó. Những dòng thư, những dòng thương nhớ theo trang giấy trắng lấp đầy
nỗi khát khao.
Hè ấy, Duy về. Chúng nó như chưa từng xa cách. Cùng làm thêm tại tiệm café Mây. Cùng đùa giỡn.
-Dành
dụm tiền làm thêm tới năm sau nữa là đủ. Tớ sẽ dẫn cậu dạo quanh Miami,
tận hưởng ánh nắng chói chang của Florida. Sẽ là hướng dẫn viên của
riêng cậu thôi. - Duy cười thật tươi, hai con mắt tít lại và nắm chặt
lấy tay nó.
Du mỉm cười. Tin tưởng.
Thế
mà… Hạt giống mà Chúa ban tặng cho những kẻ đang yêu là hạnh phúc bất
tận, những niềm vui nhỏ bé và những kí ức ngọt ngào. Rồi chính nó lại
gieo rắc cho họ (những kẽ đã yêu nhau) những niềm đau khó nguôi ngoan,
những virus “nỗi nhớ” bám víu ăn mòn bản thân, tâm trí và cả trái tim
con người.
Thư gửi Duy (1 tháng lẻ 3 ngày kể từ ngày Duy mất)
From: Du
Hà Nội
Duy
khờ khạo. Duy ngốc nghếch. Nếu cậu không đi sang đấy, nếu vào ngày đó
cậu ở nhà và viết thư cho tớ, nếu… thì giờ tớ sẽ không khóc, không buồn
vì sự thiếu vắng ấy. Giá như tớ có đủ sự mạnh mẽ để quên Duy đi. Giá
như…
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày…
Tớ
vẫn đều đặn mở hòm thư. Thật ngốc nghếch, thời nay ai còn viết thư mực
cho nhau như Du và Duy nhỉ? Nếu mail, chat thì phải nhanh không? Cậu vẫn
bảo những người lãng mạn không bao giờ tìm lý do cho hành động kì hoặc
của mình? Chính vì thế tớ cũng chẳng cần lí do tại sao tớ lại viết bức
thư này, dù biết nó sẽ không bao giờ đến tay cậu.
Tớ
giận cậu. Ngày đi du học bên Mỹ, cậu đã bảo sẽ vẫn gửi thư một lần
trong tuần cho tớ. Giờ, cậu đã không thể thực hiện lời hứa đó. Tớ giận
cậu vì những dự định tương lai hai đứa ắp ủ rồi sẽ dang dở, tớ giận vì
sẽ chẳng bao giờ được thấy cậu nữa, sẽ không còn ai nghe chuyện con mèo ú
dạo này thế nào, chuyện bài vở ra sao, về cây xương rồng cậu tặng giờ
thế nào.Tớ giận cậu vì những lí do ngờ nghệch nhất. Giận chỉ là để cậu
sẽ lại xuất hiện với một dáng vẻ hối lỗi đáng yêu, rồi sẽ xin lỗi, vỗ về
tớ như ngày trước.
Dạo
này vào đông, trời Hà Nội lạnh lắm. Có lần tớ hỏi: “Tại sao giữa những
ngón tay lại có khe hở, chúng không dính vào nhau thế?” Cậu bảo: “Đó là
vì chúng cần chỗ cho một bàn tay khác đan vào, để ấm hơn ấy.”
Du
đang tự đan hai bàn tay mình vào nhau này, nhưng chả ấm tý nào
cả. Không biết khi nào tớ sẽ thôi viết thư cho Duy, thôi nghĩ về Duy. Đó
cứ như một thói quen. Mà thói quen thì khó bỏ được lắm.
À!
Mà thùng thư đi đã đầy rồi đấy còn thùng thư đến vẫn trống, thiếu thư
của cậu đấy. Bác đưa thư ngày nào cũng đến và tỏ vẻ khó chịu. Bởi những
bức thư gửi đi tớ chẳng hề có địa chỉ đến, kể từ ngày cậu mất. Chắc bác
ấy bực mình lắm. Mà ở đây dường như chỉ có nhà tụi mình là còn thùng thư
Duy nhỉ? Mẹ bảo sẽ cất đi nhưng Du không chịu. Lỡ nếu một ngày nào đó
cậu gửi thư cho tớ từ một nơi nào đó thì sao.
Khuya rồi. Tớ phải đi ngủ đây.
P.S: Giá như sáng mai thức dậy, Duy cho Du biết Du phải làm gì để quên được Duy, để bắt đầu một cuộc sống mới.
To: Duy
Somewhere in heaven.
Du
xỏ chân vào đôi dép lào, nó đút lá thư vừa viết vào hòm thư đi và không
quên ngước nhìn lên bầu trời đêm trên cao kia. Một vì sao nhấp
nháy. Một ngày lại trôi qua. Giá như thời gian là liều thuốc chữa lành
tất cả.
Hai ngày.
Ba ngày…
Ngày thứ n.
Du
choàng cái áo len xanh mỏng, nó lại bước đến gần hòm thư màu đỏ. Một
chú chim sẻ đang đậu và say sưa cất tiếng hót. Du mở nắp đậy với niềm hy
vọng ngu ngơ, một thói quen không bỏ được. Một lá thư màu trắng nằm gỏn
gọn và im lìm như thể đã yên vị ở đó từ lâu lắm rồi. Bức thư không ghi
địa chỉ người gửi. Chỉ cái tên Du được viết nắn nót ở góc cuối bên
trái. Tò mò, Du hít thở thật sâu, không nén được sự xúc động. Đôi mắt
không thần sắc ánh lên chút sinh khí. Du căng to con mắt sưng phồng và
rồi sững sờ đến nỗi, để một làn gió nhẹ nhàng cuốn bức thư đi.
Là Duy.
Letter from heaven
Thư gửi Du
To: Du
Du
à! Duy rất tiếc vì không tiếp tục viết thư cho Du được nữa! Đây có lẽ
là bức thư cuối cùng của tớ. Nếu một ngày nào đó vắng tớ, cậu hãy mỉm
cười và tiếp tục làm những công việc mà mình thích. Hạnh phúc nằm trong
tầm tay mình mà. Cậu còn nhớ dự định hè này của chúng mình không? Hãy
hoàn thành nó giùp tớ nhé.
Duy.
Là nét chữ của Duy. Nó tự hỏi mình có đang chìm vào trong giấc chiêm bao không. “Đúng rồi! Dự định còn dang dở.” - Du thì thầm.
Quán café Mây
Mây
là quán café mà Du và Duy thường xin làm partime mùa hè. Sự đơn giản,
thiết kế mộc mạc và chút hương sen tỏa từ cái hồ nhỏ ở giữa quán mang
đến sự yên bình dễ chịu. Thật tuyệt vời khi thưởng thức bánh quy hạnh
nhân và trà sen trong một chiều đượm chất Hà Nội. Du ngồi thờ một gốc
quán. Nơi đây khơi gợi nó nỗi đau. Thần sắc có khá hơn nhưng tâm trạng
của Du vẫn chưa thoát khỏi kí ức ngày hôm qua.
-Hello girl. What’s wrong with your face?
Du
ngoảnh đầu, một cậu bạn với nét Việt phảng phất Tây với sống mũi rất
cao và đôi mắt màu xanh lục đẹp tuyệt. Chắc là con lai. Hình như cậu ta
vừa bắt chuyện với nó. Nó nhìn bộ đồng phục mình đang mặc và dòm bộ quần
áo của cậu ta. Là đồng nghiệp mới. Du nở một nụ cười gượng gạo.
-Is there something sticked on my face?
-A sad smile makes your face look bad.
-Oh! That’s my problem. Not yours.
Sau
một hồi hỏi anh quản lý, Du biết cậu ta tên Marco, là sinh viên, sang
Việt Nam du lịch bụi, nhưng đến Hà Nội này được vài ngày thì bị cướp
sạch. “Hộ chiếu, visa, vé máy bay,
tiền… đều biến mất cái vèo sau một động tác dứt khoác của tên cướp. Rất
may, bộ quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn” - anh quản lý phì cười.
Đúng
là không nơi đâu bằng đất thị thành, mọi thứ sẽ biến chuyển nhanh
chóng. Dù bạn giàu có, nghèo khổ… thì hãy cứ tiếp tục mà sống. Trong
thời gian chờ đợi cấp lại hộ chiếu và có tiền vé máy bay, Marco xin vào
làm ở quán .
-Cậu ta là con lai Việt-Ý đấy, nói tiếng Việt không rành lắm. Nếu rảnh thì em chỉ cậu ta phụ anh.
Du nhìn cậu bạn và vô tình bị chớp cái nhìn trộm. Cậu ta nháy mắt điêu luyện như một play-boy, tỏ ra vẻ hiểu ý.
-Đúng
là đồ lừa tình. What a donkey love!!! Nó vừa la bằng hai thứ tiếng, dù
sao cậu ta cũng chả biết, huống chi là thứ tiếng việt made-by-DU. Một
tên khờ. Cứ làm như thể mình hấp dẫn.
Tan ca. Du nhanh chóng thay đồ. Marco cũng cất vội đồ bước theo sau.
-Xe không?
-Không.cảm ơn.
Ít
ra nó cũng không bị vẻ ngoài cậu ta làm cho mình mê muội. Du nhìn cậu
bạn bự con trên chiếc Cup màu vàng mượn tạm của anh quản lý trông thật
buồn cười. Chẳng khác nào chú gấu trắng đang cưỡi trên mình em vịt bé
bỏng. Ngộ nghĩnh đến độ không nhịn được, Du bật cười thành tiếng. Lần
đầu tiên sau 3 tháng, nó cười.
Ngoài phục vụ nó kiêm luôn làm
gia sư tiếng Anh cho cậu bạn. Đơn giản vì tiếng Anh của nó khá nhất
quán. Marco khá là “dễ dạy”, ngoại trừ việc cách đây vài hôm, cậu gây ra
một vài rắc rối khá lớn cho quán. "Gì quí khách muốn dùng hả?” (thay vì nói: “Quí khách muốn dùng gì ạ?”). Du phải đến xin lỗi và năn nỉ làm nguôi cơ giận của vị khách nọ.
-Tiếng Việt khá lên rồi đấy. - Du vỗ vai Marco tán thưởng.
-Cảm ơn. Nhờ bạn. Mai chở tôi vòng quanh Hà Nội nhá.
-Ok.
Đã
lâu rồi Du không dạo phố. Hít thở chút không khí cũng không tệ. Marco
đèo Du đi quanh Hà Nội phố. Nằm giữa hồ Tây và hồ Trúc Bạch, đường Thanh
Niên là con đường lãng mạn nhất của Hà Nội. Ngoài tên gọi cũ là đường
Cổ Ngư, Du và Duy vẫn thường đặt cho con đường này một cái tên: đường
Tình Yêu. Hàng cây vẫn xanh thế, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Du nhớ về Duy,
kỉ niệm thoáng qua và ngọt ngào, thêm tí vị đắng. Phố Nguyễn Du nằm bên
bờ hồ Thuyền Quang thơ mộng, còn được coi là phố của giới văn nghệ sĩ.
Vào mua thu, phố làm xao xuyến trái tim người Hà Nội bởi hương hoa sữa
ngọt ngào. Nó hít thở thật sâu, uống vị ngọt ấy vào từng lá phổi, rót sự
sống ấy đang ngập tràn đất trời. Du dần cảm giác mình đang sống chứ
không chỉ tồn tại.
“Hà Nội mùa này đẹp lắm, Duy à!”. Du chợt ngân nga câu ca bài Em ơi Hà nội phố.
Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đã chờ ai, tóc xõa vai mềm…
-Missing someone? Giọng Marco vang lên.
-À!
Một người bạn, một người đặc biệt. Một người tớ vô cùng yêu quí. Dù
không gặp cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy luôn ở cạnh tớ. - Du nói, giọng lạc
hẳn đi.
Marco im lặng, nhẹ nhàng choàng tay về
phía sau, nắm lấy tay nó. Ấm áp lạ thường. Du có biết, Marco đang để gió
cuốn lấy đau thương và sống mũi cậu cay cay.
Em bước trong mùa hoa sữa hoà quyện vào gió… quyện vào những yêu thương trên những phố phường tấp nập.
Bắt đầu một kết thúc
Du
nghịch chiếc headphone handmade với hai tai nghe là hai vỏ ốc khá là
lạ. Nó được đặt vào ngăn đựng đồng phục của Du hồi chiều. Quán sắp đóng
cửa. Marco đang giúp nó dọn dẹp mớ đồ còn lại và nó thì ngồi không.
-Áp nó vào tai, cậu sẽ nghe tiếng sóng biển Florida đấy.
Du mỉm cười nhìn cậu bạn. Rồi chợt giật mình lấy làm lạ. “Florida ư?” - Du nhủ thầm.
-Là quà của Duy. Cậu ấy định tặng cậu vào dịp Hè này, tiếc là không thể.
Marco vừa nói, vừa kéo ghế ngồi đối diện Du. Trong phúc chốc, Du ngạc nhiên đến mức nói nên lên.
-Cậu
đừng nói, hãy nghe tớ. Tớ quen Danny (tên tiếng anh của Duy) khi cậu ấy
qua Miami du học. Cậu ấy thật sự rất dễ mến và đáng quí. Cậu ấy kể về
cậu, về dự định làm thêm mùa hè của hai người, về những dòng thư và về
Hà nội, về Việt Nam - quê hương của mẹ tớ. Vào một hôm, tụi tớ đi đến bờ
biển bằng chiếc xe hơi cũ mà tớ mới tậu về. Cậu ấy định lượm vỏ ốc
làm“Headphone sóng biển” tặng cậu. Trên đường về, tớ cầm lái và tớ vẫn
nhớ rõ vẽ mặt hân hoan như thế nào của Danny lúc ấy. Rồi, chiếc xe bỗng
xịt lốp, trượt dài, đâm mạnh vào lan can chắn quanh lề. Máu. Nhiều lắm.
Và Danny không qua khỏi. Tớ, chết tiệt, lại không sao cả.
Du cố lắng nghe phát âm tiếng việt lờ lợ của Marco. Nó thấy tai mình ù đi, mắt mờ dần, chỉ kịp cất giọng trong tiếng nấc:
-Vậy lá thư… lá thư đó là của ai?
-Là
của tớ. Tớ đã giả nét chữ của Danny. Lúc tớ về đây, tìm theo địa chỉ
trên thư, đứng trước nhà cậu mấy ngày liền, thấy cậu gầy gò và gần như
tắt hết sinh lực. Tớ muốn giúp cậu có lại niềm tin vào cuộc sống. Và tớ
không muốn để cậu chìm vào vô vọng. Danny càng không muốn như vậy.Và vì
thế tớ lén đút bức thư vào chiếc hòm thư màu đỏ. Tất cả là lỗi của tớ,
nếu tớ không mua chiếc xe quỉ quái đó. Là tớ cầm lái. Là lỗi của tớ.
Giọng Marco nghẹn đi, khóe mắt ướt, hai bàn tay run run nắm chặt vào nhau.
-Vụ mất hành lý, tất cả… tại sao đến giờ cậu mới nói?
-Chuyện
tớ mất hành lý, tiền, giấy tờ là thật, cậu hãy tin tớ… Tớ không muốn
lừa dối cậu, chỉ là lúc đầu tớ không biết nói thế nào với cậu.
Ánh
mắt Marco dưới ngọn đèn chân thật và không giả dối. Có điều, Du cần
thời gian để chấp nhận Marco là người gây ra cái chết cho Duy. Nó cần
thời gian để học cách tha thứ.
Hai hôm sau, Du
không đến quán. Marco cũng không điện thoại nó. Du tựa đầu trên khung
cửa sổ, nhìn ra ngoài khoảng sân có chiếc thùng thư màu đỏ. Duy lại lần
nữa, trở về từ những mảng kí ức… nhưng không còn cồn cào và ám ảnh như
trước.
Có thư mới. Của Marco.
Thư gửi Du
To: Du
Thật
khó khăn khi trở về Việt Nam. Đối diện với cậu. Tớ đã tự nhốt mình 3
tháng trong phòng, không ra ngoài. Lúc đó tớ cực kì sợ ánh sáng. Tớ tự
vằn vặt mình vì Danny. Tớ nghĩ về cậu. Về nỗi đau mà cậu cũng đang chịu
bên kia nửa quả địa cầu. Và tớ càng không thể tha thứ cho mình, dù đó
chỉ là một tai nạn và tớ không bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng người cầm
lái hôm đó vẫn cứ là tớ, chiếc xe khốn kiếp vẫn cứ là của tớ. Thật khó
khăn để tự lừa dối rằng mình không phải là thủ phạm… Cho tới một ngày,
mẹ tớ bước vào phòng và bảo rằng: “Hãy tập tha thứ cho bản thân mình
trước rồi người khác mới có thể tha thứ cho ta”. Cậu biết không?Tớ như
tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Và tớ thấy ánh sáng đằng sau bức tường kia.
Một
tuần sau đó, tớ trở lại là mình và nhanh chóng soạn hành lý, bay về
Việt Nam để gặp cậu. Tớ không mong cậu tha thứ, tớ chỉ muốn cậu trở về
là cậu như ngày xưa, là cô bé hồn nhiên và nhiều hoài bão như Danny vẫn
thường hay kể.
Tớ muốn cậu biết điều này vì tớ sẽ về Mỹ hôm nay . Tớ luôn mong thấy cậu lần nữa.
I really like you.
Let’s smile.
From: Marco.
1 tháng sau
Du đeo cái headphone con ốc vào tai. Đi máy bay lần đầu thật không dễ chịu tí nào. “Theo kế hoạch của tụi mình đấy, Duy à.” - Du nhủ -“Tớ sẽ tìm Marco và nhờ cậu ấy làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ thay cho cậu”.
Miama! Thẳng tiến nào.