™•¤°»Vick«°¤•™
.. Và anh cũng tan biến như làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi gặp
anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh
phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh.
Rầm…
−Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy?
Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Và tất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.
Nó
bắt đầu quan sát hắn. Cặp mắt sáng và sắc không long lanh, đáng yêu như
thường ngày. Nó đưa mắt liếc hắn ta từ đầu đến chân và hùng hồn đưa ra
ngay ý nghĩ trong đầu: “MỘT CON NGƯỜI KHÔNG RA GÌ MANG DÁNG VẺ CAO NGẠO”.
Nó
cười. Một nụ cười bí ẩn. Chẳng đôi co thêm, nó quay lưng bỏ đi. Bất
chợt, nó quay phắt người lại. Nó có cảm giác rất lạ. Có một ánh mắt đang
nhìn nó, đang dõi theo từng cử chỉ hành động của nó. Nhưng khi nó quay
đầu lại, nó không thấy có gì bất thường cả. Nhưng rõ ràng là có ai đó đã
rất chăm chú nhìn nó. Không lẽ nó nhầm? Không! Chẳng bao giờ nó nhầm
cả, vì nó có một trực giác tuyệt vời. Thế nhưng không phát hiện ra điều
gì nên nó bỏ đi.
−Trễ mất cả mười lăm phút rồi. Tại cái tên đáng ghét đó. Hừm… không nghĩ tới hắn nữa. Thưởng thức phim thôi.
−Ui da! - Nó hét lên vì đau. Theo phản xạ tự nhiên, nó cầm điện thoại đang nhắn tin để soi xem người nào vừa giẫm phải chân nó.
−Anh
làm gì thế? Anh cố ý phải không cái tên đáng ghét kia? − Tột cùng của
sự tức giận, tiếng hét của nó làm mọi người trong rạp chiếu phim không
khỏi giật mình và bất ngờ. Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đều đổ dồn vào cô gái
mặc áo đầm màu trắng xinh xắn, dịu dàng với mái tóc dợn sóng bồng bềnh.
−Ngồi xuống đi. Mọi người đang nhìn!
Ngắn
gọn và cụt lủn. Nó lập tức ngồi ngay xuống như đang nghe theo mệnh
lệnh. Nhưng với bản tính mạnh mẽ và bướng bỉnh, nó quay ngoắt sang bên
gã đáng ghét và trả lại hắn cái giẫm chân hồi nãy. Hắn không la toáng
lên như nó, sắc mặt vẫn điềm nhiên một cách bình thản. Nhưng nó biết một
điều. Hắn đau. Nó mỉm cười đắc thắng!
Nhưng cả
buổi hôm đó, nó không tài nào tập trung xem phim được. Bộ phim đối với
nó như những mảnh ghép rời rạc và nhạt nhoà. Nó đang hướng sự chú ý tới
một cái khác. Nó nhìn hắn một lần nữa, nhưng ánh mắt lần này không còn
như trước nữa. Hắn ta ngồi khoanh tay trước ngực, đầu tựa vào phía sau
ghế và hai mắt dán vào màn hình. Cái áo sơ mi sọc màu xám đen với chiếc
mũ lưỡi trai và đôi giày thể thao làm cho hắn trông thật khoẻ khoắn. Nó
cảm nhận bên trong cái vẻ ngoài cao ngạo và lạnh lùng kia là một cái gì
đó rất rất hấp dẫn. Nó muốn khám phá, nó muốn chinh phục. Hình như hắn
ta không biết nó đang chăm chú theo dõi hắn. Hay hắn biết mà cố tình làm
lơ… Mặc kệ, nó không quan tâm nữa. Nhưng khi vừa nhìn lên thì phim đã
hết. Nó thầm trách hắn. Tại hắn mà nó bỏ lỡ bộ phim nó thích nhất. Nhưng
cũng tại nó, tại nó quá chú ý đến hắn, Nhưng tại hắn làm nó chú ý kia
mà.
−Xin lỗi! − Hắn lướt ngang qua nó như một làn gió nhẹ nhưng rất đặc biệt với hai từ rất ư là ngắn gọn.
Rồi
hắn biến mất trong dòng người xem phim ngay khi nó chợt tỉnh ra và định
hình xem mình vừa nghe được gì. Nó lao ra tìm hắn… nhưng không thấy.
Dường như hắn đã tan biến như một làn khói mỏng. Nó chạy đến thang máy.
Cánh cửa khép lại, khép lại cả nụ cười của hắn dành riêng cho nó, khép
lại một ngày xui xẻo của nó và một cuộc gặp gỡ. Nó vuột mất hắn!
Chợt!
Nó nhận ra có gì đó mấp mé bên trong túi xách của nó. Một tờ giấy giấy
nhỏ với rất nhiều số. SỐ ĐIỆN THOẠI. Hắn cho nó số điện thoại… của hắn?
Tại sao? Không biết phải trả lời như thế nào, nó nhét vội tờ giấy vào
túi rồi đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Nhỏ nhún vai.
−Ai biết bồ? Có khi nào… tiếng sét ái tình không ta? Ten… ten… tèn… Chết pé Linh nhà mình rồi? Kể rõ mình nghe xem.
Nó
kể. Nhỏ Vy chăm chú lắng nghe, có vẻ rất thích thú với câu chuyện của
nó. Nhỏ không ngừng “Ồ!” rồi lại “À…”. Nhỏ xuýt xoa và nói nó thử gọi
điện thoại xem sao. Nó ngập ngừng. “Điện thoại cho cái tên đáng ghét đã đâm sầm vào nó, đã giẫm vào chân nó á? Không bao giờ.”
Thế nhưng, sâu tận trong thâm tâm nó rất muốn, rất muốn được nói chuyện
với hắn, được gặp lại hắn. Thấy nó cứ ngập ngừng, lưỡng lự ra chừng khổ
sở lắm, nhỏ Vy nhanh tay giựt phắt cái điện thoại nó đang cầm quay quay
trên tay và bấm số.
−Alô đi, mình bấm số rồi.
Không nghĩ ngợi gì hết! −Nhỏ Vy tủm tỉm cười. Nhỏ Vy vừa gỡ rối cho nó,
vừa cho nó đáp số của một bài toán mà nó đang phân vân.
Bao
giờ cũng thế, Vy hiểu rõ con người nó. Nó mạnh mẽ hơn Vy, nó năng động
và hiện đại. Còn nhỏ Vy, mong manh, dịu dàng, xinh xắn y như cái tên của
nhỏ: Tường Vy. Nếu nó là những trận mưa rào mùa hạ thì nhỏ Vy thanh
khiết như những cơn mưa mùa thu. Nó cũng không hiểu sao nó lại làm bạn
với Vy, bạn rất thân nữa là đằng khác. Và cũng chỉ Vy hiểu nó.
−Alô − Đầu dây bên kia trả lời.
−Là tôi đây.
−Là em. Người anh đụng trúng trong thang máy và giẫm phải chân đúng không?
−Ơ… sao anh lại biết? Tôi chưa nói gì cơ mà!
−Không cần nói, chỉ em mới có cái kiểu nói chuyện như thế thôi. Tôi vẫn đang đợi điện thoại của em đấy.
−Kiểu
nói chuyện như thế là sao? Anh xem lại anh đi. Mà tại sao anh lại đợi
điện thoại của tôi? Anh nghĩ tôi sẽ gọi cho anh à? Anh lầm rồi, do nhỏ
bạn tôi nghịch thôi.
−Anh biết chắc chắn em sẽ gọi. Anh tin vào điều đó.
−Anh…
Nó
không biết phải nói gì. Nó cứng đơ người. Toàn bộ cơ mặt của nó như
đông cứng lại. Tim nó đập loạn xạ tưởng chừng như sắp vuột ra khỏi lồng
ngực. Nó thắc mắc những gì hắn nói. Tại sao hắn lại khẳng định rằng hắn
biết nó sẽ gọi cho hắn? Hắn đọc được suy nghĩ của nó sao?
−Em không định nói gì à? Chỉ thế thôi sao? Anh xin lỗi, hôm đó có đau lắm không?
Hắn xin lỗi nó! Nó có nghe nhầm không vậy? Hắn hỏi nó có đau không?...
−À... ừ… không sao.
−Dịu dàng một chút. Thế phải hay hơn không cô bé.
“Ôi trời! Hắn đang nói cái gì thế này? Hắn bị làm sao à?” - Nó chun cái mũi lại, mặt nhăn như vừa cắn phải một quả ớt cay.
−Này,
tôi không phải là người dễ dãi đâu. Anh đừng có hòng nhá. Nếu không có
gì tôi cúp máy đây. Dù gì tôi cũng sẽ nhận lời xin lỗi dẫu muộn của anh.
Tút… tút… tút…
Nó
cúp máy. Thở mạnh, thở dồn và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó choáng
ngợp trước hắn. Hắn làm nó ngạt, như thể hắn nhìn thấu tim nó. Như thể
hắn là một phần trong con người nó. Như thể nó và hắn là một. Hắn hiểu
hết những tâm tư trong lòng nó. Nó miên man suy nghĩ. Nó không hề muốn
gọi cho hắn, nhưng bản than nó cũng muốn được nói chuyện với hắn. Con
tim nó chao đảo. Nó làm sao thế này? Nó bị gì thật rồi.
Mưa rồi!
Một
hiên nhà trồng đầy hoa và ngắm mưa. Những nhánh hoa bò cạp vàng rũ mềm,
đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Những giọt mưa khẽ nằm im trong lòng bàn
tay của nó. Lạnh nhưng kì diệu. Nó làm cho con người ta trở nên nhẹ nhõm
một cách lạ kì. Nó thích mưa. Nó hay ngắm mưa qua cửa sổ và nghĩ ngợi
mông lung nhiều thứ lắm. Về tương lai của nó, về cuộc sống của nó hiện
tại, về một người hình như bây giờ nó xác định là hắn. Nó và hắn. Lặng
lẽ, không ồn ào. Chỉ thế thôi. Nó muốn được như thế biết bao. Và nó cầm
điện thoại lên, gọi cho hắn lần nữa…
−Trời mưa nữa rồi!
−Không phải em thích mưa lắm sao hả nhóc?
−Này anh đừng có gọi em là nhóc nhé. Cảnh cáo đấy. Em lớn rồi.
−Ài chà, em lớn chừng nào hả nhóc? Lớn bằng anh không?
Anh
cười lớn trong điện thoại, nụ cười sảng khoái và quen thuộc. Tôi không
còn ngỡ ngàng vì nụ cười đó nữa. Tôi nghĩ người như anh chắc sẽ chẳng
bao giờ biết cười là gì. Vậy mà… anh cười rất duyên. Nụ cười toả đầy
nắng, ấm áp như đập tan cái dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng bên ngoài của
anh. Nụ cười đó anh luôn dành cho tôi. Anh luôn nói rằng chỉ khi bên
tôi anh mới thoải mái như thế. Không biết là anh thật hay đùa. “Nhưng anh ơi, em yêu câu nói đó và em luôn muốn là chỗ dựa cho anh.”
Không biết tự bao giờ tôi bắt đầu quen thuộc với anh, bắt đầu cảm nhận
thấy anh là một mảnh ghép trong cuộc sống của tôi. Tình yêu là gì? Tôi
tự hỏi. Tình yêu của tôi và anh kì lạ lắm! Nó là sự chuyển đổi cảm giác
đột ngột. Nó không đơm hoa kết quả như những cây trong vườn nhà tôi. Nó
ào ạt nhưng mãnh liệt, nó làm cho con người ta đắm say trong thứ gọi là
hạnh phúc. Và tôi cảm nhận được, phải chăng anh cũng yêu tôi? Anh chia
sẻ với tôi nhiều thứ, nhiều điều trong cuộc sống. Nhưng mỗi lần nhắc đến
ước mơ, anh lại thở dài. Tôi không thích anh như thế. Con người ai
không có ước mơ. Tôi cũng có và anh cũng có. Tại sao anh lại thở dài như
thế, điều gì đang làm anh nặng trĩu đến vậy... Tôi cảm nhận được có hòn
đá đang đè nặng lên vai anh. Nhưng tôi không thể chạm tới và giúp anh
được.
−Em… em có chuyện muốn nói với anh. −Tôi ngập ngừng, vì điều tôi nói ra rất quan trọng với tôi.
−Anh biết em muốn nói gì.
−Sao… anh biết…
−Chuyện đó để sau, tối nay mình đi xem phim nhé. Anh bận tí việc nên không đón em được. Rạp phim lần đầu mình đụng phải nhau ấy.
−Không sao ạ!
Tôi
bỗng bật cười khi anh nhắc lại chuyện cũ. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày
hôm đó. Tôi vuột mất anh. Nhưng giờ tôi có anh. Đó là sự thật, một sự
thật ngọt ngào. Cái con người cao ngạo, lạnh lùng và đáng ghét đã làm
tôi đau điếng. Nhưng bây giờ chính tôi cũng ngỡ ngàng vì tôi đã yêu con
người đáng ghét ấy.
- Ôi! Sẽ trễ mất! - Tôi
cuống cuồng chuẩn bị. Đây là lần thứ hai tôi gặp anh sau lần tôi và anh
đi ngắm mưa cùng nhau. Chúng tôi chỉ giao tiếp qua điện thoại. Đầm
trắng. Anh rất thích màu trắng. Anh nói nó nhẹ nhàng và thanh khiết. Và
vì anh thích sự dịu dàng. Tôi kẹp nhẹ mái tóc bằng một cái nơ màu hồng
nhạt be bé. Cuối cùng tôi hài lòng ngắm nhìn lại mình trong gương. “Ồ! Cũng không đến nỗi nào.” Tôi
dường như không nhận ra tôi nữa, tôi khác với mọi khi quá! Tôi thay đổi
nhiều, nhưng tôi chấp nhận bởi anh thích như thế. Có gì không tốt? Dẫu
mạnh mẽ nhưng con gái vẫn nên dịu dàng một tí, có lẽ sẽ đáng yêu hơn.
“Sao anh trễ thế? Sắp tới giờ chiếu phim rồi!”
- Tôi đi tới đi lui, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì hay
không. Tôi đã gọi cho anh gần cả chục cuộc điện thoại nhưng anh không
nhấc máy. Sắp không đợi được nữa, tôi như muốn bay đi tìm anh ngay lập
tức thì… anh xuất hiện. Anh đi với… Tường Vy. Tại sao lại thế? Tại sao
Tường Vy lại có mặt trong cuộc hẹn của tôi và anh chứ?
Tường
Vy nhìn thấy tôi, Sự ngỡ ngàng thoáng hiện lên mặt của Vy. Vy chắc cũng
không hiểu vì sao tôi có mặt ở đây. Còn anh, anh bình thản, như một
người xa lạ, khó gần.
−Linh ơi, Linh biết anh Việt à? Đây là bạn trai của Vy.
Tôi
lặng cả người. Tai tôi ù cả lên. Tôi đang cố kiểm soát tất cả cảm xúc
của mình lúc đó và lắng nghe từng chữ một từ Vy. “Bạn trai của Vy”, bốn
chữ ấy sao mà đáng sợ đến thế. Vậy hoá ra anh hẹn tôi ra là để cho tôi
xem mối quan hệ của anh và Vy à? Tôi nhìn anh. Anh vẫn bình thản đến
lạnh lùng. Dường như người đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là anh
tôi từng quen. Anh cầm trên tay hai vé.
−Em mệt rồi! Về nghỉ đi. − Anh tỏ vẻ quan tâm.
−Không sao, Linh đến đây là để xem phim mà. Phim hay! Chờ Linh đi mua vé.
Tôi
vào xem phim như không hề quen biết anh. Tôi cười nói với Vy. Anh nhìn
tôi… rồi thản nhiên nắm tay Vy, ôm Vy vào lòng. Tôi ngồi sau ghế anh và
Vy. Tôi cố gắng không để cho bất cứ giọt nước mắt nào rơi. Tôi vẫn
thường hay khóc, nhưng khóc trong trường hợp này là một hành động ngu
ngốc, Tôi và anh chẳng là gì cả. Chẳng lời hứa hẹn, chẳng câu ngọt ngào.
Chỉ là hai con người vô tình gặp nhau trong sự sắp đặt tình cờ của tạo
hoá. Mà tại sao tạo hoá lại tàn nhẫn đến như thế. Tại sao lại tạo ra sự
gặp gỡ giữa tôi và anh. Tại sao tôi lại ngốc ngếch tin vào tình cảm của
anh. Tại sao lại cho rằng anh cũng yêu tôi. Tôi nắm chặt tay lại, cả
người tôi run lên. Tôi đứng vội dậy và quay lưng đi ngay để cả anh và Vy
đều không thấy tôi khóc.
Hoàng Việt
“Em
hãy đi nhanh đi. Hãy rời xa anh thật nhanh khi em còn có thể. Đừng quay
đầu nhìn lại em nhé. Bởi lẽ những giọt nước mắt của em làm tim anh đau
nhói. Em biết không? Em hãy ghét anh thật nhiều vào, hãy hận anh nếu như
em có thề. Vì khi em hận anh em sẽ không thể nào yêu anh. Điều đó tốt
cho em. Anh sẽ làm tất cả những gì anh cho là tốt cho em, dẫu phải trả
giá như thế nào đi chăng nữa. Em biết không? Anh như muốn phát điên lên.
Anh muốn chạy ngay đến bên em mà nói rằng tất cả những gì em thấy chỉ
là sự giả dối. Anh muốn ôm em thật chặt. Anh muốn lau đi những giọt nước
mắt của em. Anh không muốn thấy em khóc. Nụ cười của em ấm áp như mặt
trời, nụ cười e ấp như một nụ hoa sắp nở. Anh muốn nụ cười ấy luôn hiện
hữu trên khuôn mặt em chứ không phải là những giọt nước mắt. Những điều
đơn giản mà khi yêu nhau người ta thường làm cho nhau đối với anh sao mà
khó quá! Định mệnh… Anh không thể làm những gì anh muốn, bởi lẽ…”
Tường Vy
Linh
khóc. Có lẽ Linh đã yêu thật rồi! Tình yêu là gì? Ngay đến cả một người
mạnh mẽ như Linh cũng rơi nước mắt. Con người mà, ai cũng sẽ có lúc
phải khóc, chỉ khác nhau ở cách họ khóc như thế nào. Nước mắt không trào
ra ngoài mà chảy ngược vào trong là những giọt nước mắt tột cùng của sự
đau khổ và kìm nén.
***
−Anh nhanh
lên đi, Linh sắp bay rồi. Chuyến bay đi Úc lúc 3h. Còn có hơn nửa tiếng
nửa thôi, em điện thoại hoài cho anh không được. Anh không nhận được tin
nhắn của em à? –Vy hốt hoảng, như hét lên trong điện thoại, như thể
đang níu kéo giúp Việt thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc sống của anh.
Anh
lao như bay, không màng đến mọi thứ, anh sợ mất nó. Anh sợ mất nó hơn
mất bất cứ thứ gì trong cuộc sống. Bỡi lẽ nó đã cho anh nụ cười. Cho anh
sự ấm áp, cho anh thấy vẻ đẹp mong manh của bo cạp vàng trong gió. Kỉ
niệm giữa nó và anh không nhiều, nhưng đủ làm cho cả anh và nó xao động,
nhung nhớ.
Nhưng... anh đã không kịp. Nhìn lên
bầu trời, anh hình dung ra khuôn mặt của nó, một khuôn mặt buồn và đẫm
nước mắt. Có lẽ nó đã khóc nhiều lắm và cuối cùng nó chọn cách trốn
chạy. Chạy trốn để quên đi anh. Người ta thường đi thật xa để quên đi
cái gì đó. Và nó, nó không thể quên anh nếu cùng sống chung dưới một vòm
trời với anh. Ngày nào nó cũng nghĩ: “Hôm nay anh làm gì? Có còn thói quen mang dép trái mỗi khi bị nó gọi điện thoại đột ngột khi xuống giường không?" Cứ
mỗi lần trời mưa, nó lại lặng lẽ nhìn ra của sổ, hình dung anh cũng
đang ngắm mưa với nó. Nó đã đi đến một nơi khác để xoá nhoà quá khứ và
bắt đầu một cuộc sống mới. Anh… anh vuột mất nó như cái ngày đầu tiên…
nó vuột mất anh!
Sài Gòn vẫn thế, vẫn mưa nắng
thất thường. Không có quá nhiều sự thay đổi. Từng dòng người tấp nập
trên phố. Từng cơn gió lùa qua vai. Nó hít một hơi thật dài như muốn thu
trọn cả Sài Gòn vào trong lòng sau bốn năm xa cách. Giờ nó đã lớn,
trưởng thành hơn rất nhiều. Nó xa Sài Gòn lâu quá! Nó xa nhà lâu quá! Và
nó xa anh lâu quá! Không đủ dài đế phai nhoà một kí ức, nhưng đủ lâu
cho sự nhung nhớ và khắc khoải. Một cuộc chạy trốn không thành công. Nó
vẫn nhớ anh da diết và nhớ anh nhiều lắm. Những vết thương vẫn chưa
lành, như những kỉ niệm thì vẫn cứ ngọt ngào, sâu lắng. Sài Gòn bất chợt
mưa… Nó nhấc điện thoại lên…
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nó
mỉm cười chua xót. Có lẽ anh đã quên. Quên nó và cả những kỉ niệm giữa
nó và anh. Thời gian có thể làm phai mờ đi tất cả. Làm phai mờ đi hình
ảnh của nó trong tim anh. Mà chắc giờ này anh cũng đang hạnh phúc. Nó
lại mỉm cười, thoáng hạnh phúc cho anh và thoáng cay đắng cho nó.
***
−Linh à, Linh cần biết một chuyện. Chuyện về anh Việt. – Vy nói chậm rãi, đôi chút nghẹn ngào.
−Nếu là về anh Việt thì Linh không muốn nghe. − Nó buông những lời nói lạnh lùng mà thật tâm nó không hề muốn.
−Linh
phải nghe. Không biết là vì sao mà hai người lại tình cờ gặp nhau nhưng
ngay từ đầu khi nhìn thấy số anh Việt, Vy đã biết và cố tình bấm số. Vì
Vy biết anh Việt là một người tốt. Rồi gia đình anh ấy xảy ra chuyện.
Anh ấy vì gia đình nên đã tìm một cách để từ bỏ Linh và chấp nhận một
người con gái khác. Linh biết không anh ấy đã rất khó khăn và đau khổ
khi đưa ra quyết định đó. Linh phải biết là anh ấy cũng rất yêu Linh,
nhưng anh ấy không thể thể hiện tình cảm của mình. Ngày Linh đi du học,
anh ấy đã chạy ra sân bay để chỉ hi vọng giữ được Linh ở lại hoặc có
thể nhìn Linh dẫu chỉ một lần thôi. Anh ấy nói sẽ đợi Linh về, sẽ nói
cho Linh nghe những tình cảm chân thật từ tận sâu trong long. Vậy mà,
anh ấy không đợi được Linh nữa rồi… – Vy bật khóc như một đứa con nít.
−Là sao? Không đợi được là sao? Vy nói Linh nghe đi. − Nó hét lên, hoảng loạn như muốn xé tan mọi thứ.
−Anh ấy không còn nữa… anh ấy đã đi rồi!
Nó
chết lặng vì câu nói của Vy. Tim nó nhói đau, còn đau hơn cả lúc anh
nắm tay Vy. Tất cả những kí ức ùa về như vỗ mạnh vào tâm trí nó, làm nó
choáng váng và nghẹt thở. Nó phải làm sao đây? Nó chao đảo, như rớt ngay
xuống cái vực sâu hun hút đang ở trước mắt. Nước mắt nó ứa ra, nó khóc
không thành lời. Cổ họng nó nghẹn đắng. “Em
vẫn chưa kịp nói với anh rằng em yêu anh như thế nào mà! Tại sao anh
gây ra lỗi lầm rồi lại bỏ đi đột ngột như thế. Ai sẽ xin lỗi em đây? Anh
phải đợi em về chứ? Tại sao không nói ra sự thật với em, sao lại lừa
dối em. Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc ư? Anh đã gây ra điều gì anh thấy
không?” Nó nấc lên từng tiếng, ngồi thụp xuống đất. Gíá mà nó
đừng quá cố chấp và bướng bỉnh thì giờ chắc nó không ân hận thế này. Làm
sao để thời gian quay ngược trở lại? Nó sẽ nắm lấy hạnh phúc dẫu rất
mong manh của nó. Nhưng mọi thứ có lẽ đã quá muộn màng…
mê ly café trên tay, nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Chưa bao giờ tôi thôi
nhớ anh miên man, nhớ anh da diết, nhớ anh nhiều đến thế. Cả tôi và anh
đều không còn đi chung trên một con đường. Hai thế giới khác nhau, có
thể thấy nhau nhưng không chạm được nhau. Những cơn gió đầu thu khẽ mơn
man trên vai tôi. Tôi co người lại. Những lúc này đây, tôi thèm hơi ấm
của anh, thèm cái cái cảm giác được anh ôm vào lòng, được anh hôn nhẹ
lên trán, được anh áp tay vào má… Những lúc ấy tôi thật sự ngập chìm
trong hạnh phúc. Mọi thứ trước mắt tôi đều là một màu hồng ngọt ngào.
Mọi thứ đều đẹp đẽ một cách kì lạ khi tôi có anh bên cạnh. Tôi khẽ đặt
ly café xuống, khói toả nghi ngút, hương thơm ngọt ngào hoà quyện vào
lòng người, nhìn anh, tôi mỉm cười. Anh cũng nhìn tôi, âu yếm và trìu
mến. Tôi khẽ hỏi: “Anh có yêu em không?”. “Có. Yêu em rất nhiều.” Từng giọt lăn dài, mặn đắng trên đầu lưỡi, tôi đáp: “Em cũng rất yêu anh.”
Bản
nhạc vang lên. Cả không gian như mờ dần đi. Ngoài cửa số, mưa lất phất
rơi, vài chiếc lá chao nhẹ đáp xuống mặt đường. Và anh cũng tan biến như
làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm
nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong
manh. Ly café vẫn toả khói nghi ngút.
anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh
phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh.
Rầm…
−Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy?
Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Và tất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.
Nó
bắt đầu quan sát hắn. Cặp mắt sáng và sắc không long lanh, đáng yêu như
thường ngày. Nó đưa mắt liếc hắn ta từ đầu đến chân và hùng hồn đưa ra
ngay ý nghĩ trong đầu: “MỘT CON NGƯỜI KHÔNG RA GÌ MANG DÁNG VẺ CAO NGẠO”.
Nó
cười. Một nụ cười bí ẩn. Chẳng đôi co thêm, nó quay lưng bỏ đi. Bất
chợt, nó quay phắt người lại. Nó có cảm giác rất lạ. Có một ánh mắt đang
nhìn nó, đang dõi theo từng cử chỉ hành động của nó. Nhưng khi nó quay
đầu lại, nó không thấy có gì bất thường cả. Nhưng rõ ràng là có ai đó đã
rất chăm chú nhìn nó. Không lẽ nó nhầm? Không! Chẳng bao giờ nó nhầm
cả, vì nó có một trực giác tuyệt vời. Thế nhưng không phát hiện ra điều
gì nên nó bỏ đi.
−Trễ mất cả mười lăm phút rồi. Tại cái tên đáng ghét đó. Hừm… không nghĩ tới hắn nữa. Thưởng thức phim thôi.
−Ui da! - Nó hét lên vì đau. Theo phản xạ tự nhiên, nó cầm điện thoại đang nhắn tin để soi xem người nào vừa giẫm phải chân nó.
−Anh
làm gì thế? Anh cố ý phải không cái tên đáng ghét kia? − Tột cùng của
sự tức giận, tiếng hét của nó làm mọi người trong rạp chiếu phim không
khỏi giật mình và bất ngờ. Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đều đổ dồn vào cô gái
mặc áo đầm màu trắng xinh xắn, dịu dàng với mái tóc dợn sóng bồng bềnh.
−Ngồi xuống đi. Mọi người đang nhìn!
Ngắn
gọn và cụt lủn. Nó lập tức ngồi ngay xuống như đang nghe theo mệnh
lệnh. Nhưng với bản tính mạnh mẽ và bướng bỉnh, nó quay ngoắt sang bên
gã đáng ghét và trả lại hắn cái giẫm chân hồi nãy. Hắn không la toáng
lên như nó, sắc mặt vẫn điềm nhiên một cách bình thản. Nhưng nó biết một
điều. Hắn đau. Nó mỉm cười đắc thắng!
Nhưng cả
buổi hôm đó, nó không tài nào tập trung xem phim được. Bộ phim đối với
nó như những mảnh ghép rời rạc và nhạt nhoà. Nó đang hướng sự chú ý tới
một cái khác. Nó nhìn hắn một lần nữa, nhưng ánh mắt lần này không còn
như trước nữa. Hắn ta ngồi khoanh tay trước ngực, đầu tựa vào phía sau
ghế và hai mắt dán vào màn hình. Cái áo sơ mi sọc màu xám đen với chiếc
mũ lưỡi trai và đôi giày thể thao làm cho hắn trông thật khoẻ khoắn. Nó
cảm nhận bên trong cái vẻ ngoài cao ngạo và lạnh lùng kia là một cái gì
đó rất rất hấp dẫn. Nó muốn khám phá, nó muốn chinh phục. Hình như hắn
ta không biết nó đang chăm chú theo dõi hắn. Hay hắn biết mà cố tình làm
lơ… Mặc kệ, nó không quan tâm nữa. Nhưng khi vừa nhìn lên thì phim đã
hết. Nó thầm trách hắn. Tại hắn mà nó bỏ lỡ bộ phim nó thích nhất. Nhưng
cũng tại nó, tại nó quá chú ý đến hắn, Nhưng tại hắn làm nó chú ý kia
mà.
−Xin lỗi! − Hắn lướt ngang qua nó như một làn gió nhẹ nhưng rất đặc biệt với hai từ rất ư là ngắn gọn.
Rồi
hắn biến mất trong dòng người xem phim ngay khi nó chợt tỉnh ra và định
hình xem mình vừa nghe được gì. Nó lao ra tìm hắn… nhưng không thấy.
Dường như hắn đã tan biến như một làn khói mỏng. Nó chạy đến thang máy.
Cánh cửa khép lại, khép lại cả nụ cười của hắn dành riêng cho nó, khép
lại một ngày xui xẻo của nó và một cuộc gặp gỡ. Nó vuột mất hắn!
Chợt!
Nó nhận ra có gì đó mấp mé bên trong túi xách của nó. Một tờ giấy giấy
nhỏ với rất nhiều số. SỐ ĐIỆN THOẠI. Hắn cho nó số điện thoại… của hắn?
Tại sao? Không biết phải trả lời như thế nào, nó nhét vội tờ giấy vào
túi rồi đi ra khỏi rạp chiếu phim.
***
−Thật là khó hiểu. Hắn ta là người thế nào vậy bồ? − Nó nhăn mặt hỏi nhỏ bạn thân.Nhỏ nhún vai.
−Ai biết bồ? Có khi nào… tiếng sét ái tình không ta? Ten… ten… tèn… Chết pé Linh nhà mình rồi? Kể rõ mình nghe xem.
Nó
kể. Nhỏ Vy chăm chú lắng nghe, có vẻ rất thích thú với câu chuyện của
nó. Nhỏ không ngừng “Ồ!” rồi lại “À…”. Nhỏ xuýt xoa và nói nó thử gọi
điện thoại xem sao. Nó ngập ngừng. “Điện thoại cho cái tên đáng ghét đã đâm sầm vào nó, đã giẫm vào chân nó á? Không bao giờ.”
Thế nhưng, sâu tận trong thâm tâm nó rất muốn, rất muốn được nói chuyện
với hắn, được gặp lại hắn. Thấy nó cứ ngập ngừng, lưỡng lự ra chừng khổ
sở lắm, nhỏ Vy nhanh tay giựt phắt cái điện thoại nó đang cầm quay quay
trên tay và bấm số.
−Alô đi, mình bấm số rồi.
Không nghĩ ngợi gì hết! −Nhỏ Vy tủm tỉm cười. Nhỏ Vy vừa gỡ rối cho nó,
vừa cho nó đáp số của một bài toán mà nó đang phân vân.
Bao
giờ cũng thế, Vy hiểu rõ con người nó. Nó mạnh mẽ hơn Vy, nó năng động
và hiện đại. Còn nhỏ Vy, mong manh, dịu dàng, xinh xắn y như cái tên của
nhỏ: Tường Vy. Nếu nó là những trận mưa rào mùa hạ thì nhỏ Vy thanh
khiết như những cơn mưa mùa thu. Nó cũng không hiểu sao nó lại làm bạn
với Vy, bạn rất thân nữa là đằng khác. Và cũng chỉ Vy hiểu nó.
−Alô − Đầu dây bên kia trả lời.
−Là tôi đây.
−Là em. Người anh đụng trúng trong thang máy và giẫm phải chân đúng không?
−Ơ… sao anh lại biết? Tôi chưa nói gì cơ mà!
−Không cần nói, chỉ em mới có cái kiểu nói chuyện như thế thôi. Tôi vẫn đang đợi điện thoại của em đấy.
−Kiểu
nói chuyện như thế là sao? Anh xem lại anh đi. Mà tại sao anh lại đợi
điện thoại của tôi? Anh nghĩ tôi sẽ gọi cho anh à? Anh lầm rồi, do nhỏ
bạn tôi nghịch thôi.
−Anh biết chắc chắn em sẽ gọi. Anh tin vào điều đó.
−Anh…
Nó
không biết phải nói gì. Nó cứng đơ người. Toàn bộ cơ mặt của nó như
đông cứng lại. Tim nó đập loạn xạ tưởng chừng như sắp vuột ra khỏi lồng
ngực. Nó thắc mắc những gì hắn nói. Tại sao hắn lại khẳng định rằng hắn
biết nó sẽ gọi cho hắn? Hắn đọc được suy nghĩ của nó sao?
−Em không định nói gì à? Chỉ thế thôi sao? Anh xin lỗi, hôm đó có đau lắm không?
Hắn xin lỗi nó! Nó có nghe nhầm không vậy? Hắn hỏi nó có đau không?...
−À... ừ… không sao.
−Dịu dàng một chút. Thế phải hay hơn không cô bé.
“Ôi trời! Hắn đang nói cái gì thế này? Hắn bị làm sao à?” - Nó chun cái mũi lại, mặt nhăn như vừa cắn phải một quả ớt cay.
−Này,
tôi không phải là người dễ dãi đâu. Anh đừng có hòng nhá. Nếu không có
gì tôi cúp máy đây. Dù gì tôi cũng sẽ nhận lời xin lỗi dẫu muộn của anh.
Tút… tút… tút…
Nó
cúp máy. Thở mạnh, thở dồn và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó choáng
ngợp trước hắn. Hắn làm nó ngạt, như thể hắn nhìn thấu tim nó. Như thể
hắn là một phần trong con người nó. Như thể nó và hắn là một. Hắn hiểu
hết những tâm tư trong lòng nó. Nó miên man suy nghĩ. Nó không hề muốn
gọi cho hắn, nhưng bản than nó cũng muốn được nói chuyện với hắn. Con
tim nó chao đảo. Nó làm sao thế này? Nó bị gì thật rồi.
Mưa rồi!
Một
hiên nhà trồng đầy hoa và ngắm mưa. Những nhánh hoa bò cạp vàng rũ mềm,
đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Những giọt mưa khẽ nằm im trong lòng bàn
tay của nó. Lạnh nhưng kì diệu. Nó làm cho con người ta trở nên nhẹ nhõm
một cách lạ kì. Nó thích mưa. Nó hay ngắm mưa qua cửa sổ và nghĩ ngợi
mông lung nhiều thứ lắm. Về tương lai của nó, về cuộc sống của nó hiện
tại, về một người hình như bây giờ nó xác định là hắn. Nó và hắn. Lặng
lẽ, không ồn ào. Chỉ thế thôi. Nó muốn được như thế biết bao. Và nó cầm
điện thoại lên, gọi cho hắn lần nữa…
***
Ngọc Linh−Trời mưa nữa rồi!
−Không phải em thích mưa lắm sao hả nhóc?
−Này anh đừng có gọi em là nhóc nhé. Cảnh cáo đấy. Em lớn rồi.
−Ài chà, em lớn chừng nào hả nhóc? Lớn bằng anh không?
Anh
cười lớn trong điện thoại, nụ cười sảng khoái và quen thuộc. Tôi không
còn ngỡ ngàng vì nụ cười đó nữa. Tôi nghĩ người như anh chắc sẽ chẳng
bao giờ biết cười là gì. Vậy mà… anh cười rất duyên. Nụ cười toả đầy
nắng, ấm áp như đập tan cái dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng bên ngoài của
anh. Nụ cười đó anh luôn dành cho tôi. Anh luôn nói rằng chỉ khi bên
tôi anh mới thoải mái như thế. Không biết là anh thật hay đùa. “Nhưng anh ơi, em yêu câu nói đó và em luôn muốn là chỗ dựa cho anh.”
Không biết tự bao giờ tôi bắt đầu quen thuộc với anh, bắt đầu cảm nhận
thấy anh là một mảnh ghép trong cuộc sống của tôi. Tình yêu là gì? Tôi
tự hỏi. Tình yêu của tôi và anh kì lạ lắm! Nó là sự chuyển đổi cảm giác
đột ngột. Nó không đơm hoa kết quả như những cây trong vườn nhà tôi. Nó
ào ạt nhưng mãnh liệt, nó làm cho con người ta đắm say trong thứ gọi là
hạnh phúc. Và tôi cảm nhận được, phải chăng anh cũng yêu tôi? Anh chia
sẻ với tôi nhiều thứ, nhiều điều trong cuộc sống. Nhưng mỗi lần nhắc đến
ước mơ, anh lại thở dài. Tôi không thích anh như thế. Con người ai
không có ước mơ. Tôi cũng có và anh cũng có. Tại sao anh lại thở dài như
thế, điều gì đang làm anh nặng trĩu đến vậy... Tôi cảm nhận được có hòn
đá đang đè nặng lên vai anh. Nhưng tôi không thể chạm tới và giúp anh
được.
−Em… em có chuyện muốn nói với anh. −Tôi ngập ngừng, vì điều tôi nói ra rất quan trọng với tôi.
−Anh biết em muốn nói gì.
−Sao… anh biết…
−Chuyện đó để sau, tối nay mình đi xem phim nhé. Anh bận tí việc nên không đón em được. Rạp phim lần đầu mình đụng phải nhau ấy.
−Không sao ạ!
Tôi
bỗng bật cười khi anh nhắc lại chuyện cũ. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày
hôm đó. Tôi vuột mất anh. Nhưng giờ tôi có anh. Đó là sự thật, một sự
thật ngọt ngào. Cái con người cao ngạo, lạnh lùng và đáng ghét đã làm
tôi đau điếng. Nhưng bây giờ chính tôi cũng ngỡ ngàng vì tôi đã yêu con
người đáng ghét ấy.
- Ôi! Sẽ trễ mất! - Tôi
cuống cuồng chuẩn bị. Đây là lần thứ hai tôi gặp anh sau lần tôi và anh
đi ngắm mưa cùng nhau. Chúng tôi chỉ giao tiếp qua điện thoại. Đầm
trắng. Anh rất thích màu trắng. Anh nói nó nhẹ nhàng và thanh khiết. Và
vì anh thích sự dịu dàng. Tôi kẹp nhẹ mái tóc bằng một cái nơ màu hồng
nhạt be bé. Cuối cùng tôi hài lòng ngắm nhìn lại mình trong gương. “Ồ! Cũng không đến nỗi nào.” Tôi
dường như không nhận ra tôi nữa, tôi khác với mọi khi quá! Tôi thay đổi
nhiều, nhưng tôi chấp nhận bởi anh thích như thế. Có gì không tốt? Dẫu
mạnh mẽ nhưng con gái vẫn nên dịu dàng một tí, có lẽ sẽ đáng yêu hơn.
“Sao anh trễ thế? Sắp tới giờ chiếu phim rồi!”
- Tôi đi tới đi lui, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì hay
không. Tôi đã gọi cho anh gần cả chục cuộc điện thoại nhưng anh không
nhấc máy. Sắp không đợi được nữa, tôi như muốn bay đi tìm anh ngay lập
tức thì… anh xuất hiện. Anh đi với… Tường Vy. Tại sao lại thế? Tại sao
Tường Vy lại có mặt trong cuộc hẹn của tôi và anh chứ?
Tường
Vy nhìn thấy tôi, Sự ngỡ ngàng thoáng hiện lên mặt của Vy. Vy chắc cũng
không hiểu vì sao tôi có mặt ở đây. Còn anh, anh bình thản, như một
người xa lạ, khó gần.
−Linh ơi, Linh biết anh Việt à? Đây là bạn trai của Vy.
Tôi
lặng cả người. Tai tôi ù cả lên. Tôi đang cố kiểm soát tất cả cảm xúc
của mình lúc đó và lắng nghe từng chữ một từ Vy. “Bạn trai của Vy”, bốn
chữ ấy sao mà đáng sợ đến thế. Vậy hoá ra anh hẹn tôi ra là để cho tôi
xem mối quan hệ của anh và Vy à? Tôi nhìn anh. Anh vẫn bình thản đến
lạnh lùng. Dường như người đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là anh
tôi từng quen. Anh cầm trên tay hai vé.
−Em mệt rồi! Về nghỉ đi. − Anh tỏ vẻ quan tâm.
−Không sao, Linh đến đây là để xem phim mà. Phim hay! Chờ Linh đi mua vé.
Tôi
vào xem phim như không hề quen biết anh. Tôi cười nói với Vy. Anh nhìn
tôi… rồi thản nhiên nắm tay Vy, ôm Vy vào lòng. Tôi ngồi sau ghế anh và
Vy. Tôi cố gắng không để cho bất cứ giọt nước mắt nào rơi. Tôi vẫn
thường hay khóc, nhưng khóc trong trường hợp này là một hành động ngu
ngốc, Tôi và anh chẳng là gì cả. Chẳng lời hứa hẹn, chẳng câu ngọt ngào.
Chỉ là hai con người vô tình gặp nhau trong sự sắp đặt tình cờ của tạo
hoá. Mà tại sao tạo hoá lại tàn nhẫn đến như thế. Tại sao lại tạo ra sự
gặp gỡ giữa tôi và anh. Tại sao tôi lại ngốc ngếch tin vào tình cảm của
anh. Tại sao lại cho rằng anh cũng yêu tôi. Tôi nắm chặt tay lại, cả
người tôi run lên. Tôi đứng vội dậy và quay lưng đi ngay để cả anh và Vy
đều không thấy tôi khóc.
Hoàng Việt
“Em
hãy đi nhanh đi. Hãy rời xa anh thật nhanh khi em còn có thể. Đừng quay
đầu nhìn lại em nhé. Bởi lẽ những giọt nước mắt của em làm tim anh đau
nhói. Em biết không? Em hãy ghét anh thật nhiều vào, hãy hận anh nếu như
em có thề. Vì khi em hận anh em sẽ không thể nào yêu anh. Điều đó tốt
cho em. Anh sẽ làm tất cả những gì anh cho là tốt cho em, dẫu phải trả
giá như thế nào đi chăng nữa. Em biết không? Anh như muốn phát điên lên.
Anh muốn chạy ngay đến bên em mà nói rằng tất cả những gì em thấy chỉ
là sự giả dối. Anh muốn ôm em thật chặt. Anh muốn lau đi những giọt nước
mắt của em. Anh không muốn thấy em khóc. Nụ cười của em ấm áp như mặt
trời, nụ cười e ấp như một nụ hoa sắp nở. Anh muốn nụ cười ấy luôn hiện
hữu trên khuôn mặt em chứ không phải là những giọt nước mắt. Những điều
đơn giản mà khi yêu nhau người ta thường làm cho nhau đối với anh sao mà
khó quá! Định mệnh… Anh không thể làm những gì anh muốn, bởi lẽ…”
Tường Vy
Linh
khóc. Có lẽ Linh đã yêu thật rồi! Tình yêu là gì? Ngay đến cả một người
mạnh mẽ như Linh cũng rơi nước mắt. Con người mà, ai cũng sẽ có lúc
phải khóc, chỉ khác nhau ở cách họ khóc như thế nào. Nước mắt không trào
ra ngoài mà chảy ngược vào trong là những giọt nước mắt tột cùng của sự
đau khổ và kìm nén.
***
−Anh nhanh
lên đi, Linh sắp bay rồi. Chuyến bay đi Úc lúc 3h. Còn có hơn nửa tiếng
nửa thôi, em điện thoại hoài cho anh không được. Anh không nhận được tin
nhắn của em à? –Vy hốt hoảng, như hét lên trong điện thoại, như thể
đang níu kéo giúp Việt thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc sống của anh.
Anh
lao như bay, không màng đến mọi thứ, anh sợ mất nó. Anh sợ mất nó hơn
mất bất cứ thứ gì trong cuộc sống. Bỡi lẽ nó đã cho anh nụ cười. Cho anh
sự ấm áp, cho anh thấy vẻ đẹp mong manh của bo cạp vàng trong gió. Kỉ
niệm giữa nó và anh không nhiều, nhưng đủ làm cho cả anh và nó xao động,
nhung nhớ.
Nhưng... anh đã không kịp. Nhìn lên
bầu trời, anh hình dung ra khuôn mặt của nó, một khuôn mặt buồn và đẫm
nước mắt. Có lẽ nó đã khóc nhiều lắm và cuối cùng nó chọn cách trốn
chạy. Chạy trốn để quên đi anh. Người ta thường đi thật xa để quên đi
cái gì đó. Và nó, nó không thể quên anh nếu cùng sống chung dưới một vòm
trời với anh. Ngày nào nó cũng nghĩ: “Hôm nay anh làm gì? Có còn thói quen mang dép trái mỗi khi bị nó gọi điện thoại đột ngột khi xuống giường không?" Cứ
mỗi lần trời mưa, nó lại lặng lẽ nhìn ra của sổ, hình dung anh cũng
đang ngắm mưa với nó. Nó đã đi đến một nơi khác để xoá nhoà quá khứ và
bắt đầu một cuộc sống mới. Anh… anh vuột mất nó như cái ngày đầu tiên…
nó vuột mất anh!
Sài Gòn vẫn thế, vẫn mưa nắng
thất thường. Không có quá nhiều sự thay đổi. Từng dòng người tấp nập
trên phố. Từng cơn gió lùa qua vai. Nó hít một hơi thật dài như muốn thu
trọn cả Sài Gòn vào trong lòng sau bốn năm xa cách. Giờ nó đã lớn,
trưởng thành hơn rất nhiều. Nó xa Sài Gòn lâu quá! Nó xa nhà lâu quá! Và
nó xa anh lâu quá! Không đủ dài đế phai nhoà một kí ức, nhưng đủ lâu
cho sự nhung nhớ và khắc khoải. Một cuộc chạy trốn không thành công. Nó
vẫn nhớ anh da diết và nhớ anh nhiều lắm. Những vết thương vẫn chưa
lành, như những kỉ niệm thì vẫn cứ ngọt ngào, sâu lắng. Sài Gòn bất chợt
mưa… Nó nhấc điện thoại lên…
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nó
mỉm cười chua xót. Có lẽ anh đã quên. Quên nó và cả những kỉ niệm giữa
nó và anh. Thời gian có thể làm phai mờ đi tất cả. Làm phai mờ đi hình
ảnh của nó trong tim anh. Mà chắc giờ này anh cũng đang hạnh phúc. Nó
lại mỉm cười, thoáng hạnh phúc cho anh và thoáng cay đắng cho nó.
***
−Nếu là về anh Việt thì Linh không muốn nghe. − Nó buông những lời nói lạnh lùng mà thật tâm nó không hề muốn.
−Linh
phải nghe. Không biết là vì sao mà hai người lại tình cờ gặp nhau nhưng
ngay từ đầu khi nhìn thấy số anh Việt, Vy đã biết và cố tình bấm số. Vì
Vy biết anh Việt là một người tốt. Rồi gia đình anh ấy xảy ra chuyện.
Anh ấy vì gia đình nên đã tìm một cách để từ bỏ Linh và chấp nhận một
người con gái khác. Linh biết không anh ấy đã rất khó khăn và đau khổ
khi đưa ra quyết định đó. Linh phải biết là anh ấy cũng rất yêu Linh,
nhưng anh ấy không thể thể hiện tình cảm của mình. Ngày Linh đi du học,
anh ấy đã chạy ra sân bay để chỉ hi vọng giữ được Linh ở lại hoặc có
thể nhìn Linh dẫu chỉ một lần thôi. Anh ấy nói sẽ đợi Linh về, sẽ nói
cho Linh nghe những tình cảm chân thật từ tận sâu trong long. Vậy mà,
anh ấy không đợi được Linh nữa rồi… – Vy bật khóc như một đứa con nít.
−Là sao? Không đợi được là sao? Vy nói Linh nghe đi. − Nó hét lên, hoảng loạn như muốn xé tan mọi thứ.
−Anh ấy không còn nữa… anh ấy đã đi rồi!
Nó
chết lặng vì câu nói của Vy. Tim nó nhói đau, còn đau hơn cả lúc anh
nắm tay Vy. Tất cả những kí ức ùa về như vỗ mạnh vào tâm trí nó, làm nó
choáng váng và nghẹt thở. Nó phải làm sao đây? Nó chao đảo, như rớt ngay
xuống cái vực sâu hun hút đang ở trước mắt. Nước mắt nó ứa ra, nó khóc
không thành lời. Cổ họng nó nghẹn đắng. “Em
vẫn chưa kịp nói với anh rằng em yêu anh như thế nào mà! Tại sao anh
gây ra lỗi lầm rồi lại bỏ đi đột ngột như thế. Ai sẽ xin lỗi em đây? Anh
phải đợi em về chứ? Tại sao không nói ra sự thật với em, sao lại lừa
dối em. Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc ư? Anh đã gây ra điều gì anh thấy
không?” Nó nấc lên từng tiếng, ngồi thụp xuống đất. Gíá mà nó
đừng quá cố chấp và bướng bỉnh thì giờ chắc nó không ân hận thế này. Làm
sao để thời gian quay ngược trở lại? Nó sẽ nắm lấy hạnh phúc dẫu rất
mong manh của nó. Nhưng mọi thứ có lẽ đã quá muộn màng…
***
Mânmê ly café trên tay, nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Chưa bao giờ tôi thôi
nhớ anh miên man, nhớ anh da diết, nhớ anh nhiều đến thế. Cả tôi và anh
đều không còn đi chung trên một con đường. Hai thế giới khác nhau, có
thể thấy nhau nhưng không chạm được nhau. Những cơn gió đầu thu khẽ mơn
man trên vai tôi. Tôi co người lại. Những lúc này đây, tôi thèm hơi ấm
của anh, thèm cái cái cảm giác được anh ôm vào lòng, được anh hôn nhẹ
lên trán, được anh áp tay vào má… Những lúc ấy tôi thật sự ngập chìm
trong hạnh phúc. Mọi thứ trước mắt tôi đều là một màu hồng ngọt ngào.
Mọi thứ đều đẹp đẽ một cách kì lạ khi tôi có anh bên cạnh. Tôi khẽ đặt
ly café xuống, khói toả nghi ngút, hương thơm ngọt ngào hoà quyện vào
lòng người, nhìn anh, tôi mỉm cười. Anh cũng nhìn tôi, âu yếm và trìu
mến. Tôi khẽ hỏi: “Anh có yêu em không?”. “Có. Yêu em rất nhiều.” Từng giọt lăn dài, mặn đắng trên đầu lưỡi, tôi đáp: “Em cũng rất yêu anh.”
Bản
nhạc vang lên. Cả không gian như mờ dần đi. Ngoài cửa số, mưa lất phất
rơi, vài chiếc lá chao nhẹ đáp xuống mặt đường. Và anh cũng tan biến như
làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm
nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong
manh. Ly café vẫn toả khói nghi ngút.